Đêm đã khuya, tôi đã say giấc thì bị thân tín của mình đánh thức dậy.
Hắc Ám đã xuất hiện, hắn tấn công vào biệt thự Hàn gia chủ.
Tám năm nay tôi luôn đuổi bắt tên này dù lần nào tôi cũng trắng tay trở về nhưng tôi vẫn không nản chí.
Tôi bắt đầu tập hợp lực lượng tiến về biệt thự Hàn gia, mới đi được nửa đường thì tôi nghe được một tiếng nổ vang tai, một làn khói tím dày đặc xuất hiện trên bầu trời.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Lần này hắn xuất hiện hoàn toàn khác với lúc trước.
Tôi tăng tốc toàn lực chạy nhanh về phía biệt thự của Hàn gia chủ, khi gần đến nơi thì một bóng đen chặn đường đi của tôi.
Người này không phải là Hắc Ám mà là một thành viên của Vong Dạ, những năm nay bọn họ gây chuyện cũng chẳng thua kém gì tên Hắc Ám đó.
Bọn họ được cho là thuộc hạ của Hắc Ám nhưng từ khi họ xuất hiện đến giờ chưa có trường hợp nào Hắc Ám với họ xuất hiện cùng một lúc.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tôi vừa nói vừa ra hiệu cho người của mình chuẩn bị xuất thủ.
Thành viên của Vong Dạ không có kẻ yếu thủ đoạn lại rất quỷ dị nên cần cẩn thận đối phó.
"Nơi kí ức tìm về..." Kẻ chặn đường tôi vẫn đứng yên đó mà nói.
Quả nhiên là người của Hắc Ám nói chuyện cũng y chang như hắn, cứ như thế thần thần bí bí.
"Những lựa chọn sai lầm phải trả giá."
Người này nói xong thì trong góc khuất xuất hiện thêm vài người nữa bao vây lấy chúng tôi.
"Yến Mạnh Bằng không có tên trong danh sách chỉ cần giữ chân hắn lại là được."
Mấy người thật là quá mức, trước mặt tôi vậy mà ăn nói như thế ngông cuồng.
Muốn giữ chân tôi lại sao, các ngươi xem có đủ thực lực hay không?
Tôi bùng phát lên toàn bộ sức mạnh của mình.
...
Tôi là Bá Diệp.
Hôm nay là ngày trăng tròn tôi đứng trên ban công nhìn về phía ánh trăng.
Ngày tôi gặp cô ấy cũng là ngày trăng tròn như vậy, khi đó cô ấy đứng ở trên cao tôi đây chỉ có thể ngước nhìn cô ấy từ xa nhưng bây giờ đã khác, tôi và cô ấy đã thể ở bên nhau chúng tôi còn có với nhau một đứa con nữa.
"Anh lại đứng ở chỗ này, dạo gần đây em thấy anh rất ưu tư, có chuyện gì phiền muộn sao?" Cô ấy từ phía sau đi tới chỗ tôi hỏi.
"Không có gì chỉ là gần đây anh luôn cảm thấy bất an, có thể là do chuyện của Bá Kình gây nên!".
"Cái tên Bá Kình đó lúc nào cũng gây chuyện." Cô ấy hừ nhẹ nói.
Vẫn như năm nào cô ấy vẫn như thế ghét tên đó.
"Mà em nghe nói con trai của Tiểu Mai là đứa trẻ rất ngoan, rất hiểu chuyện không giống như con của chúng ta như thế ngỗ nghịch cả ngày chỉ thích trốn nhà đi chơi."
"Cái thói trốn nhà này không phải rất giống em lúc còn trẻ sao?"
"Anh nói cái gì vậy, cái chuyện xấu hổ này anh đừng có nhắc lại nữa!" Cô ấy dùng giọng nũng nịu nói với tôi.
Nhìn dáng vẻ cô ấy thế này tôi thật không thể nhịn được mà ôm cô ấy vào lòng.
Đang lúc tôi muốn hâm nóng lại tình cảm vợ chồng thì thân tín của tôi đi vào phá đám.
"Gia chủ, Hắc Ám xuất hiện khu vực Hàn gia, chuyện này không đơn..." Nói đến giữa chừng tên thân tín mới nhận ra trong phòng còn có vợ tôi.
Tên này ho ho vài cái rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tôi cũng biết lúc này không tiện nên buông vợ tôi ra rồi mới kêu tên thân tín này vào.
Tên thân tín này vừa đẩy cửa phòng ra thì bên ngoài vang lên tiếng nổ động trời.
Nhìn qua nơi phát ra tiếng nổ, nơi đó là khu vực Hàn gia, cả vùng trời chỗ này bây giờ đều bị bao phủ bởi một làn khói tím.
Tên thân tín này hốt hoảng chạy tới chỗ tôi nói: "Gia chủ, Hắc Ám xuất hiện ở khu vực Hàn gia, vụ nổ này có thể là do hắn làm, Hàn gia e rằng gặp chuyện rồi, chúng ta nên hành động như thế nào đây?"
Hắc Ám, hắn lại xuất hiện ở kinh đô còn dám tấn công Hàn gia, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Tập trung người lại chuẩn bị tùy thời ứng phó, đồng thời khởi động kết giới bảo vệ những nơi quan trọng ở khu vực gia...A..."
Tôi đang muốn đưa ra đối sách ứng phó chuyện lần này thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giọng nói này rất quen thuộc đây không phải là của Bá Lân, một vị trưởng lão trong gia tộc.
Tôi quay đầu nhìn về thân tín của mình, đối phương cũng nhìn về phía tôi mà khẽ gật đầu xác nhận.
"Bảo vệ cô ấy!"
Sau khi dặn dò tên thân tín này bảo vệ vợ mình, tôi mới dùng hết tốc lực chạy tới nơi phát ra tiếng hét khi nãy.
Khi đến nơi tôi nhìn thấy nơi này có hơn mười kẻ mặc áo choàng đen đang đứng, dưới mặt đất có rất nhiều thủ vệ đã bị đánh trọng thương, trong đó còn có trưởng lão Bá Lân nhưng hắn đã chết rồi.
Bọn người này hẳn là Vong Dạ, những năm gần đây tôi nhận được rất nhiều thông tin liên quan đến họ.
"Nơi kí ức tìm về..."Một tên áo choàng đen nhìn tôi mà nói, trông có vẻ kẻ này là thủ lĩnh của nhóm người đang đứng ở đây.
"Những lựa chọn sai lầm phải trả giá."
Tên này đang muốn nói lấy cái gì?
Những lựa chọn sai lầm phải trả giá, chẳng lẽ chúng muốn ra tay với người của hội.
Vụ nổ lúc nãy có thể là Hắc Ám gây ra bây giờ thì bọn người Vong Dạ lại xuất hiện, đây là có chuẩn bị mà đến.
Lần này phiền phức lớn rồi.
Lúc này những thủ vệ khác cùng thân tín của tôi cũng tới nơi, tôi không chần chờ phất tay ra hiệu cho họ tấn công, còn mình thì rút ra khỏi vòng chiến.
Tôi cần trước đưa vợ con đến nơi an toàn rồi sau đó mới tính tới chuyện giải quyết nhóm người này.
Đang lúc rời đi thì tôi cảm nhận được sau lưng mình có nguy hiểm, theo bản năng tôi rút kiếm ra quay người lại đỡ lấy.
Cả người tôi bị đẩy lùi về phía sau, khi ổn định lại cơ thể, tôi phát hiện mình đã bị bốn tên áo choàng đen bao vây.
"Bá Diệp, Bá gia gia chủ ngươi cũng có tên trong danh sách nên đừng rời đi nữa mà hãy ở lại chỗ này đi!"
Bọn chúng biết tôi là người của hội.
Đã như vậy.
Tôi cầm chặt thanh kiếm trên tay của mình.
Liều thôi.
....
Phong gia biệt thự, nơi đây là nơi ở của Phong Tán Dật Phong gia gia chủ đương nhiệm.
Trong phòng căn biệt thự hoa lệ này hiện tại có một người đang ngồi tại bàn làm việc, phía trước hắn là một đống giấy tờ ngổn ngang, ở phía dưới là một tên thuộc hạ đang khom người chờ lệnh.
"Nhanh mở ra toàn bộ kết giới phòng hộ đồng thời phái người tra xét động tĩnh bên khu vực Hàn gia."
"Vâng" Tên thuộc hạ này cúi đầu rồi rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Phong gia chủ, hắn lấy tay gõ vào mặt bàn trong bộ dáng giống như đang suy tính việc gì.
Đúng lúc này đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường, những tiếng ồn ào bên ngoài đều đã biến mất.
Phong gia chủ vẫn như thế gõ ngón tay vào bàn mà không hề hỗn loạn trước sự bất thường này.
"Phong gia chủ quả nhiên là người điềm tĩnh!" Một người mặc áo choàng đen với mặt nạ che đi toàn bộ khuôn mặt từ trong bóng tối bước ra nhìn về phía Phong gia chủ mà nói.
"Với năng lực của các vị mà muốn giết một lão già như ta thì cũng không cần nhiều lời như vậy đi."
"Phong gia chủ đúng là người thông minh, đại nhân ta luôn đánh giá rất cao điều này ở ngài."
Nói xong người áo choàng đen này lấy ra trong mình một cái hộp nhỏ rồi tiến lại để cái hộp ở trước mặt Phong gia chủ.
"Đại nhân dặn ta đưa món đồ này cho ngài, bảo ngài xem nó nhất định sẽ hiểu được dụng ý của đại nhân."
Phong gia chủ nghe đối phương nói hết rồi mới từ từ mở chiếc hộp trước mặt mình ra.
Trong chiếc hộp đó chỉ có một đồng tiền vàng.
Phong gia chủ nhìn đồng tiền vàng một lúc lâu sau đó nghi hoặc hỏi tên áo choàng đen: " Ý gì đây?"
"Ý của đại nhân chúng ta không giám tùy ý phỏng đoán, đại nhân từng nói ngài xem nó sẽ hiểu thì chỉ có ngài mới có thể hiểu được dụng ý sâu xa của đại nhân."
Nói xong tên áo choàng đen này mặc kệ Phong gia chủ còn đang nghi hoặc nhìn mình mà lùi về sau biến mất trong màn đêm.
Theo sự biến mất của người này không gian xung quanh Phong gia chủ cũng trở lại bình thường.