Một thân áo choàng trắng, một chiếc mặt nạ che nửa mặt với mái tóc bạch kim óng ánh, một con người thân thiện hòa nhã luôn nở nụ cười tỏa nắng, một thân ảnh mà mọi ánh mắt ở nơi xa hoa này đều chăm chú nhìn vào, con người hoàn hảo ấy là ai vậy nhỉ?
Phải, đó chính là tôi.
Hư Vô
Tôi trước tiên lịch thiệp cúi chào theo kiểu quý tộc về phía khán đài đầy người rồi sau đó mới bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
"Đã khiến các vị chờ lâu, đây là tấm cổ thạch ghi chép về khoảng thời kì lịch sử bị bỏ trống!"
Tôi gỡ tấm vải trắng che trên cổ thạch ra, rồi nhẹ nhàng mỉm cười về phía mọi người mà nói tiếp: "Theo lệ đấu giá hội, ai ra giá cao hơn thì tấm cổ thạch này sẽ thuộc về người đó, giá khởi điểm 100 đồng vàng, chỉ nhận đồng vàng không nhận tiền giấy."
Thật là có lỗi với bọn nhỏ nhưng tôi vẫn thích cầm vàng thật trên tay hơn là cầm một đống giấy lộn.
"Đấu giá bắt đầu."
...
Tôi là Yến Mạnh Bằng.
Kinh đô bị tấn công có hơn 80 người bị giết chết trong đó có rất nhiều nhân vật quan trọng trong tứ đại gia tộc mà người quan trọng nhất trong đó là Hàn gia chủ Hàn Tín.
Tuy tôi không ưa gì hắn cho lắm, nhưng dù có đáng ghét thế nào thì hắn cũng là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc, cái chết của hắn là một đả kích rất lớn lên Lâm quốc.
Hơn nửa tháng trời từ ngày Vong Dạ lộng hành, tôi đây phải chạy ngược chạy xuôi quanh vòng kinh đô.
Tôi ngược xuôi bận rộn như vậy không phải vì tra xét hay truy bắt bọn người Vong Dạ mà nhiệm vụ chính yếu của tôi là lộ khuôn mặt này trước mặt dân chúng để trấn an họ mà thôi.
Nhưng vài ngày trước quốc vương đã gặp riêng tôi để giao cho tôi nhiệm vụ mới, đó là đi đấu giá lấy tấm cổ thạch trong vài ngày nữa sẽ xuất hiện ở buổi đấu giá của Phong Hành thương đoàn về tay.
Quốc vương không dùng quyền lực để thu tấm cổ thạch mà bắt tôi đi đấu giá lấy nó về là vì ngài ấy không muốn kinh động đến chủ sở hữu hiện tại của tấm cổ thạch.
Chủ sở hữu hiện tại của tấm cổ thạch này tên là Hư Vô.
Hư Vô trên hồ sơ lý lịch rất bình thường, rất trong sạch, có thể xem là một công dân nhập cư gương mẫu nhưng đây chỉ là trên giấy tờ mà thôi.
Khi trong danh sách những vật phẩm sẽ xuất hiện trong đấu giá hội lần tiếp theo có vật phẩm dính dáng đến ghi chép về lịch sử bỏ trống, quốc vương đã nhanh chóng tra mọi thông tin có liên quan đến vật phẩm này.
Cũng chẳng có gì lạ thường về người nắm giữ cổ thạch cho đến khi thám tử bên Lôi quốc tra ra kết quả.
Kết quả là không có ghi chép hay thông tin gì.
Mở rộng điều tra về hắn thì kết quả lại càng thú vị.
Hắn nhập cảnh Lâm quốc vào tám năm trước, ghi chép ở bên biên giới khá hoàn thiện nhưng những người cảnh giới ở đó lại chẳng ai nhớ tới hắn trong khi ngoại hình tên này khá là gây ấn tượng mạnh cho người nhìn.
Một áo choàng trắng, một vết sẹo dài trên trán mà đặc biệt nhất là con ngươi màu trắng đục.
Ngoại hình như thế này dù qua thời gian dài không còn nhớ rõ nhưng nhắc lại cũng phải có chút ấn tượng, thế mà không ai có nhớ nổi về một người như thế đã đi qua biên giới.
Sau khi vào Lâm quốc thì ngoài việc tên Hư Vô này xuất hiện giao dịch mua bán với Phong Hành thương đoàn ra thì không có bất kì thông tin hay ghi chép gì khác về sự tồn tại của hắn.
Mà thú vị nhất là hắn đi vào kinh đô đúng ngày bọn Vong Dạ tấn công nơi đây.
Nhìn theo kiểu gì thì tên Hư Vô này cũng đều có vấn đề, hơn nữa hắn rất có thể liên quan đến hội Vong Dạ.
Đấu giá cổ thạch ghi chép thông tin về lịch sử bỏ trống e rằng không đơn giản như bề ngoài, đây có lẽ là kế hoạch của Hắc Ám.
Vì vậy quốc vương mới trước muốn xem rõ âm mưu đối phương rồi sau đó mới quyết định hành động.
Với thân phận đoàn trưởng đoàn kỵ binh số 8 Chấn Thiên đoàn, tôi đã tiến vào hội đấu giá rất dễ dàng.
Những vật phẩm đấu giá lần này không phải tất cả đều là đồ có giá trị cao trong đó còn có những thứ đồ vật mới lạ, bắt mắt.
Chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng đến cuối buổi đấu giá, một vật phẩm che bằng tấm vải trắng được kéo ra giữa sân khấu, một người áo choàng trắng với chiếc mặt nạ che nửa mặt cũng bước ra theo.
Người áo choàng trắng này hẳn là Hư Vô mà quốc vương đã từng đề cập đến.
"Theo lệ đấu giá hội, ai ra giá cao hơn thì tấm cổ thạch này sẽ thuộc về người đó, giá khởi điểm 100 đồng vàng, chỉ nhận đồng vàng không nhận tiền giấy."
Tên Hư Vô này vừa gỡ tấm khăn che cổ thạch ra vừa nói.
Nhìn vào tấm cổ thạch trên sân làm tôi trở nên kích động không kìm nổi tâm tình.
Vết nứt ở trên tấm cổ thạch rất khớp với vết nứt tấm cổ thạch mà quốc vương khi đó đã cho tôi xem.
Đây rất có thể là phần còn lại của tấm cổ thạch đó.
Nhất định phải lấy được nó.
"Đấu giá bắt đầu."
"1.000 đồng vàng!" Không cần nghĩ nhiều tôi trước hô giá lên gấp mười lần so giá khởi điểm.
Ban đầu tôi định chờ cho người khác hô giá rồi sau đó tôi mới hô giá theo, như thế sẽ giành lấy tấm cổ thạch với giá rẻ nhất nhưng giờ tôi đã có quyết định khác.
Tôi muốn lấy tấm cổ thạch này ngay tới tay, không muốn chờ thêm chút nào nữa, thời gian kéo dài lại sinh ra biến cố.
"1.100 đồng vàng!"
Lại có người hô giá cao hơn tôi sao?
Tôi nhìn về người vừa mới hô giá đó, người này thật lạ mặt.
Những người giàu có ở kinh đô tôi đều có quen biết nhưng tên này không có nằm trong trí nhớ của của tôi nên hắn hẳn không phải là loại người quá giàu có gì.
Người như vậy mà dám bỏ ra hơn 1000 đồng vàng để mua một tấm cổ thạch chỉ có ý nghĩa về mặt khảo cổ.
Tên này có vấn đề.
"2.000 đồng vàng!" Một cô gái trẻ rất xinh đẹp hô giá lên.
Cô gái này cũng rất lạ mặt, thế mà dám lên giá cao tới như vậy.
Cô gái này cũng rất có vấn đề.
"2.500 đồng vàng" Một cô gái lạ mặt khác lại hô giá.
Thế nào lại thêm một cô gái đáng nghi nữa.
"3.000 đồng vàng!" Tôi quyết lên giá.
"5.000 đồng vàng!"
"5.500 đồng vàng!"
"7.000 đồng vàng!"
Giá lên càng lúc càng cao, tôi đã không tiếp tục theo giá với bọn họ.
Bọn người này ít nhất là đến từ ba thế lực khác nhau.
Không phải là mình tôi nhận ra giá trị của tấm cổ thạch, những người ở đây xem ra cũng biết được cái gì đó.
Quả nhiên, quốc vương đã đoán đúng về buổi đấu giá.
Một âm mưu gì đó rất lớn đang diễn ra, các thế lực ngầm đang không ngừng hoạt động trong bóng tối.
"10.000 đồng vàng!"
Giá đã lên cao đến như vậy, thật không thể tưởng được.
Tôi nắm chặt tay để lấy quyết tâm rồi hô giá: "50.000 đồng vàng".
Đây là toàn bộ gia sản của tôi đấy.
Hơn 13 năm làm đoàn trưởng tích góp, tôi cũng chỉ có thể dành dụm được chừng này tiền mà thôi, nếu như quốc vương không hỗ trợ chi trả lại tiền cho tôi sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tôi đây coi như phá sản.
Giá như thế này các ngươi còn dám theo.
Tôi cười thầm trong bụng, cổ thạch đã sắp tới tay.
"100.000 đồng vàng!" Cô gái lạ mặt kia lên giá.
Thật dám theo.
Bọn này như thế giàu, như thế quyết tâm.
"110.000 đồng vàng!"
"130.000 đồng vàng!"
"140.000 đồng vàng!"
"200.000 đồng vàng!"
Thần rất xin lỗi bệ hạ.
Không phải thần không cố gắng mà đối phương quá mức giàu có, tài chính của thuộc hạ thật không theo nổi.