Ánh chiều tà qua đi, hai vầng trăng khuyết dần thay thế mặt trời ngự trị trên bầu trời nơi cao.
Dưới sự dẫn đường của Tôn Diệt tôi và mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy được cung điện ở phía xa.
Từ biên giới Lâm quốc đi đến nơi đây đáng lý phải tốn hơn năm ngày thời gian nhưng với sự miệt mài ngày đêm không ngủ nghỉ chúng tôi đã rút ngắn thời gian lại còn chưa tới hai ngày.
Thật không hiểu Tôn Diệt nghĩ gì mà làm như vậy, lúc cần đi nhanh hắn không chịu đi, lúc cần quan sát tình hình hắn lại một đường phi lướt đại tiến bước.
"Theo ta tiến vào!" Sau khi nhìn thấy cung điện, Tôn Diệt dừng lại bắt đầu suy tư một lát sau đó hạ lệnh.
"Đoàn trưởng, nơi đây quá mức kì lạ sao chúng ta không chờ đến sáng rồi hãy tiến vào." Tôi vội lên tiếng ngăn hành động điên rồ này.
Từ khi đi qua biên giới đến giờ tôi không hề gặp bắt cứ người nào, thậm chí một con động vật nhỏ cũng không nhưng các kiến trúc hoàn toàn nguyên vẹn không hề bị hư hại gì.
Một đất nước rộng lớn thế nhưng mọi người đều biến mất mà không lấy một chút vết tích giao chiến nào, chuyện này nếu không phải tôi tận mắt thấy thì thật không thể tin được.
Quá mức kì lạ.
Quá mức nguy hiểm.
Ở trong cái nơi kì lạ, nguy hiểm rình rập khắp nơi này thì vị trí được xem là đáng sợ nhất chỉ có thể là ở bên trong cung điện.
Cung điện là nơi ở của hoàng tộc, là nơi có lực lượng phòng thủ cao nhất đất nước nhưng từ tình trạng nơi đây có thể thấy được cung điện đã bị thất thủ.
Dù lực lượng gì gây ra chuyện ở mảnh đất Hảo quốc này thì nó nhất định sẽ tập trung nhiều nhất ở bên trong cung điện, nên có thể nói cung điện bây giờ là nơi cực kì nguy hiểm.
Dưới tình trạng mệt mỏi, thể lực chưa kịp khôi phục, Tôn Diệt lại bắt mọi người đi vào cung điện như vậy có khác nào là hắn ép mọi người đi vào tử lộ đâu.
Nghe thấy ý kiến của tôi nêu ra hắn liền qua, ánh mắt hắn bắt đầu nheo lại:"Không còn nhiều thời gian!"
Tôn Diệt từ chối đề nghị của tôi, hắn có vẻ như đang rất gấp gáp.
Hắn đang gấp chuyện gì?
Tôi thật sự hiếu kì nhưng giờ không phải là lúc hỏi chuyện, bởi vì Tôn Diệt đã nhanh chân tiến vào khu vực cung điện.
Không còn cách nào khác chúng tôi chỉ có thể theo hắn bước vào trong.
Khi đi vào bên trong cảm giác có người nhìn trộm mình liền biến mất nhưng cả người tôi lại cảm thấy nóng rực lên.
Dùng cường hóa loại bỏ cảm giác nóng ran trong người, tôi nhanh chóng trở lại bình thường
Quả nhiên nơi đây có lạ thường.
Tôi cảnh giác đề phòng xung quanh nhưng mà Tôn Diệt lại không như thế, hắn bước chân nhanh chóng cả người để lộ ra đầy sơ hở.
Trong bóng đêm mờ mịt tôi vội đi theo hắn, sau khi quanh co qua mấy ngã rẽ chúng tôi tới được một căn phòng khóa kín cửa.
Không hề nghĩ ngợi Tôn Diệt rút kiếm chém mạnh vào cánh cửa đang khóa, nhưng lạ thường thay cánh cửa trong bình thường kia lại có thể chịu được nhát chém đó mà không hề để lại trên mình lấy một vết xước.
Tôn Diệt thấy vậy thì nhếch môi lên cười:"Thú vị!" Nói xong sát khí trong người hắn điên cuồng tỏa ra, thanh kiếm quấn lấy sát khí làm cho nó càng thêm rực đậm màu máu.
Một lần nữa chém qua, cánh cửa lần này không chịu nổi sức mạnh từ nhát chém mà vỡ vụn ra.
Không đúng.
Đây là cánh của gỗ làm sao bị chém lại không bị cắt lìa mà vỡ nát ra như vậy.
Khi tôi còn đang cảm thấy kì lạ thì Tôn Diệt đã trực tiếp xông vào bên trong.
Tôi cũng đi theo vào, khi vào bên trong cảm giác nóng ran đột nhiên biến mất nhưng thay vào đó là cái lạnh thấu xương dù có dùng đến cường hóa cũng không thể loại bỏ.
Chống đỡ lấy cái lạnh, tôi cố gắng tập trung cường hóa vào mắt để quan sát.
Bên trong căn phòng này ngoài một cái bàn trang điểm ra thì chỉ có một cái giường, trên giường có một cô gái đang ngồi đó.
Cô gái khuôn mặt ngơ ngác, ánh mắt vài phần hiếu kì lại chất chứa bên trong vài phần hoảng sợ đang nhìn về phía chúng tôi.
Do dự một lát cô gái mở miệng lên tiếng hỏi:"Các ngươi là ai!"
"Ngươi không nhớ ta sao?" Tôn Diệt lạnh lùng hỏi qua cô gái.
Hắn nghiêm túc rồi, mà cô gái này sao lại trông quen mặt như thế.
Khi tôi đang suy nghĩ thì cái lạnh trong phòng đột nhiên tăng mạnh, một ngọn lửa xanh lam lơ lửng giữa không trung đột nhiên xuất hiện gần bên cạnh Tôn Diệt.
Ngọn lửa vừa hiện thì thanh kiếm trên tay của Tôn Diệt cũng liền tan ra thành một làn huyết sương.
Huyết sương nhanh chóng bay tới bao vây lấy ngọn lửa xanh lam rồi làn huyết sương dần thu nhỏ mình lại, trong cái chớp mắt ngọn lửa đã bị huyết sương nuốt trọn lấy toàn bộ.
Chẳng màng quan tâm tới sự xuất hiện của ngọn lửa vừa rồi, Tôn Diệt lạnh lùng bước tới chỗ của cô gái rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi:"Ngươi không nhớ ta sao?"
"Ta quen ngươi sao, mà ta là ai?" Cô gái ngơ ngác hỏi lại, giọng nói ẩn ẩn lên niềm lo sợ.
Tôn Diệt cúi người ôm chằm lấy cô gái vào lòng rồi nói:"Không sao, có ta ở đây rồi!"
Cô gái không phản kháng mà ngồi đó tự hỏi:"Ta là ai?"
"Ngươi là vợ của ta!" Tôn Diệt nhấn mạnh lấy từng chữ.
"Thật xin lỗi, ta đã không có mặt ở đây lúc ngươi tuyệt vọng nhất."
Tôn Diệt nhỏ nhẹ thì thầm, cô gái vẫn một mặt ngơ ngác chỉ là một bên mắt không hiểu tại sao lại rơi lệ.
...
Cô gái đó là trưởng công chúa của Hảo quốc, tên là Hỏa Ly Thương.
Sau khi bị Tôn Diệt đuổi ra khỏi phòng thì tôi mới nhớ ra cô gái ngồi trên giường đó là ai.
Trưởng công chúa là vợ của Tôn Diệt, cái này cũng quá mức không thực tế đi.
Tôi cũng không nghe nói Ly Thương công chúa từng có lấy chồng.
Vì tò mò nên tôi đã vểnh tai lên nghe lén bọn họ nói chuyện ở bên trong, nhưng những gì tôi nghe được chỉ là tiếng cười cười nói nói của bọn họ, chủ yểu là Tôn Diệt kể lấy truyện cười còn cô công chúa kia thì vui vẻ cười tươi.
Một tên xảo trá, lạnh lùng lại có thêm vài phần biến thái như Tôn Diệt không ngờ lại có lúc biết kể truyện cười cho người khác nghe.
Đúng là có một nhận thức mới về tên này.
Tôn Diệt ở trong đó thật lâu khi mặt trăng đã lên cao, khi cô trưởng công chúa kia ngủ say giấc nồng lúc này hắn mới đi ra.
“Đoàn trưởng chúng ta bây giờ nên làm gì, người bên trong rất đáng nghi!" Khi Tôn Diệt vừa đi ra tôi liền hỏi lấy hắn.
Cô công chúa kia là người duy nhất tôi thấy từ khi bước chân vào Hảo quốc, lại thêm ngọn lửa màu lam đột nhiên xuất hiện kia nữa, mọi chuyện đều chỉ rõ cô ấy có vấn đề.
"Cô ấy là công chúa của Hỏa quốc có gì mà đáng nghi?" Tôn Diệt nghi hoặc nhìn tôi hỏi.
Sao không đáng nghi, dù là công chúa thì cũng có thể bị nghi ngờ mà.
"Đoàn trưởng..." Tôi định phản bác lại thì bị Tôn Diệt giơ tay ngăn cản.
"Không cần nhiều lời, chuyện ở đây ta đã sơ bộ nắm rõ tình hình." Dừng lại một chút hắn hạ lệnh:"Bây giờ các ngươi mỗi người tìm lấy một gian phòng trống nào đó rồi nghỉ ngơi đi!"Nói xong hắn quay người đi lại vào phòng của trưởng công chúa.
Một mực bảo vệ kẻ tình nghi mà gọi là sơ bộ nắm rõ tình hình.
Nơi đây nguy hiểm trùng trùng thế mà hắn bảo mọi người tách ra tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tôi thấy hắn là thấy sắc nên đầu óc đã trở nên lú lẫn rồi.
"Đi!" Nắm tay siết chặt lại nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn rời đi.
Dù hắn có thật bị lú lẫn đi nữa thì hắn vẫn là đoàn trưởng, tôi đây vẫn phải nghe theo lệnh của hắn để làm việc.