Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 68: Chàng Trai Của Bóng Tối



Có một chàng trai lập dị, từ nhỏ với những suy nghĩ khác người đã làm cho chàng trai bị mọi người xa lánh, nhưng chàng trai vẫn luôn mỉm cười vì chàng trai còn có một người mẹ và một người chị luôn yêu thương hắn.

Nụ cười trên môi trên chàng trai đã tắt hẳn khi chàng trai được 15 tuổi.

Người mẹ cũng như thường lệ, đêm tới rời nhà đi ra ngoài làm việc nhưng lần này khác với mọi khi, người mẹ đã không bao giờ quay về, không ai biết rõ người mẹ đó đã đi đâu.

Chàng trai đã cố gắng tìm kiếm nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Mất đi người thân nổi đau đó ai có thể hiểu rõ.

Nổi bi thương khiến chàng trai muốn đắm chìm bản thân vào trong bóng tối nhưng tại ranh giới hai màu đen trắng đó một sợi dây vô hình đã níu giữ chàng trai lại.

Chị của chàng trai tuy không tài giỏi lại hậu đậu, thường hay mắc phải sai lầm nhưng cô ấy luôn yêu thương đùm bọc, chở che cho chàng trai.

Người chị đã dạy cho chàng trai biết về sự tin tưởng, dạy cho hắn biết đứng lên sau những lần vấp ngã, dạy cho hắn biết cách đương đầu với thử thách.

Để chàng trai được tiếp bước trên con đường học vấn, người chị đã phải bỏ học để bươn chải bên ngoài kiếm tiền lo cho hắn.

Tình yêu thương, sự ấm ấp của người chị đã kéo chàng trai trở về với ánh sáng.

Lạc lõng giữa biển trời mênh mông, chàng trai đã tìm được một chỗ dựa vững chắc cho mình.

Nhưng thế giới như một trò chơi ác ý, nó luôn muốn nhấn chìm con người ta vào nổi tuyệt vọng.

Vào một này nọ, người chị đã về muộn hơn so với mọi khi, lúc trở về thì áo quần của cô ấy đã có nhiều chỗ bị xé rách, bước chân thì khập khiễng, lệ ngấn nước khắp cả đôi mi, khuôn mặt tay chân xuất hiện rất nhiều vết bầm tím.

Kể từ ngày đó người chị đã không còn vui vẻ như trước nữa, đôi mắt đã không còn sinh động như ngày nào, nhiều lúc cô ấy lại cứ hay giật mình hoảng hốt mà chẳng rõ nguyên nhân.

Chàng trai thấy chị mình như thế thì vô cùng đau lòng nhưng những gì hắn có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh lắng nghe những tiếng khóc đó mà thôi.

Không thể như thế mãi được.

Chàng trai muốn trở thành một bờ vai vững chắc để người chị dựa vào giống như những gì người chị đã làm cho hắn lúc trước.

Vì muốn chị mình vui vẻ trở lại, chàng trai đã học cách làm hết tất cả mọi chuyện, học cách kể chuyện cười, học cách diễn trò, học cách nhảy nhót.

Thời gian trôi qua, ký ức đáng sợ cũng dần mờ nhạt, người chị cũng đã trở lại bình thường.

Thấy chị mình một lần nữa tươi cười chàng trai cũng bất chợt mà mỉm cười theo.

Chấp tay trước ngực chàng trai thề rằng sẽ dùng tính mạng để bảo vệ lấy nụ cười đó.

Hai chị em nương tựa nhau như thế mà sống nhưng đến ngày sinh nhật thứ 17 của chàng trai người chị đã không thể có mặt.

Vì mua bánh kem sinh nhật cho chàng trai mà người chị đã vướng vào một vụ cướp và cuối cùng bị một tên cướp bắn chết.

Khi nghe tin chị mình chết, chàng trai cứ ngồi đó thẫn thờ mà chẳng rơi nổi một giọt lệ.

Không rơi lệ không phải vì không đau mà là quá đau đớn khiến người ta quên đi cách khóc là như thế nào.

Đau khổ tột cùng đã khiến bóng tối lần nữa mời gọi chàng trai nhưng lần này chẳng còn ai níu giữ hắn lại cả.

Sau cái chết của người chị, chàng trai vẫn giữ sinh hoạt bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra chỉ là khi màn đêm buông xuống, khi những ánh đèn dần tắt, lúc đó chàng trai liền mặc lên mình một chiếc áo khoác đen, cầm trên tay mỏ lét rồi đi ra ngoài săn lùng con mồi.

Mười năm trôi qua chàng trai đã có một sự nghiệp thành công, thù hận của chàng trai đã không còn nữa nhưng bóng tối trong chàng trai chưa một lần nào biến mất chỉ là chúng đã khác đi rất nhiều.

Không giống như tuổi thơ ngây ngô muốn trải nghiệm, không giống như thù hận chất chứa, bây giờ bóng tối của chàng trai chỉ còn lại đơn thuần một niềm khao khát.

Khao khát ngự trị bóng đêm, khao khát khiết lập lại làn ranh giới thiện ác.

Nhưng một người bị thế giới chối bỏ như chàng trai có thể thực hiện được khao khát đó hay sao?

Câu trả lời là không.

Khi chàng trai tiến gần đến mục tiêu mà mình đã đề ra thì một biến cố khác lại ập đến, chàng trai đã bình tĩnh đối mặt với biến cố này nhưng vì một phút yếu lòng, vì một thứ cảm xúc lạ lẫm chàng trai đã thất bại.

Không cam tâm cùng với niềm khao khát mãnh liệt chàng trai đã được chuyển sinh sang một thế giới khác.

Tiếp nối ước mơ, chàng trai tiếp tục tiến bước trên con đường của mình đã lựa chọn.

Tại hành trình tiến bước đó chàng trai vô tình phát hiện ra một người con gái.

Người con gái ấy đã trải qua rất nhiều chuyện bi thương nhưng chàng trai không hề quan tâm tới điều đó, thứ duy nhất chàng trai quan tâm là gương mặt của cô gái rất giống với chị mình ở kiếp trước.

Kí ức ùa về, đau thương, dằn vặt, hối tiếc làm chàng trai rơi lệ.

Lời thề dang dở năm nào lại lần nữa hiện rõ lên từng chữ trong đầu của chàng trai, cuối cùng chàng trai quyết định bảo vệ lấy cô gái ấy.

Tiếp xúc càng nhiều với cô gái chàng trai phát hiện ra cô gái không chỉ giống về ngoại hình mà tính cách cũng rất giống với chị mình.

Bắt tri bắt giác chàng trai đã xem cô gái đó giống như chị mình mà đối đãi.

Chàng trai và cô gái cứ thế ở chung với nhau, không dùng lấy những thân phận giả tạo màu mè, chàng trai trở thành chính mình trước mặt cô gái ấy.

Vì muốn giúp cô gái vơi đi đau buồn, chàng trai đã làm hết trò này đến trò khác, hết kể chuyện cười rồi lại chỉ dạy tri thức ma thuật, cuối cùng thì cô gái cũng dần dần vui vẻ trở lại.

Mọi thứ cứ thế êm đềm trôi qua cho đến một ngày biến cố ập tới.

Dù chàng trai đã cố gắng níu giữ nhưng cô gái đã lựa chọn rời đi, chàng trai chỉ có thể ở nơi xa cầu nguyện cho hạnh phúc của cô gái rồi tiếp bước trên hành trình của mình.

Thời gian trôi qua nhanh chóng như một cái chớp mắt, ba năm không gặp gỡ lần nữa thấy nhau lại là lúc phải đưa ra lựa chọn.

Đau đớn thay khi phải lựa chọn nhưng nhìn cô gái dần mất đi lý trí rồi biến thành một cỗ máy giết chóc, chàng trai ấy không làm được.

Chàng trai đã không rơi lệ vào những giây phút cuối cùng tiễn đưa cô gái duy nhất mà chàng trai đã từng đối đãi thật lòng.

Không phải chàng trai không đau lòng chỉ là chàng trai vẫn còn chuyện cần phải làm.

Báo thù.

Chàng trai không cho phép mình rơi bất cứ giọt nước mắt nào cho đến khi những kẻ kia trả giá cho tội lội của chúng đã gây ra.

Chàng trai muốn giữ lấy lại những giọt nước mắt này vào trong lòng mình, muốn những nổi đau này sẽ không bị phai nhòa cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

Bóng tối của chàng trai dần thay đổi, sự thù hận đang nhấn chìm lấy mọi thứ.

Bấp chấp mọi giá.

Giống như trước kia, dù phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào cũng không quan trọng.

Đối tượng đã được xác định, chàng trai nguyện dùng lấy tất cả mọi thứ để đánh đổi.

Cơn thịnh nộ của bóng tối đã dần đến, sẽ có ai đó ngăn nổi cơn thịnh nộ này đây?

Câu trả lời là không.

Chàng trai sẽ hủy diệt lấy tất cả.

Chàng trai của bóng tối, tên của hắn là...

"Bá Đồ... Bá Đồ, ngươi mau tỉnh lại!"

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi