Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 8: Lịch Sử Bỏ Trống.



Một đêm trôi qua tôi không tài nào ngủ được.

Tôi lật lại những ghi chép liên quan đến thông tin về áo choàng đen mà mình thu thập được.

Ban đầu xuất hiện hắn chỉ vào khu chợ đen lấy khoáng vật, cùng vàng bạc mà không giết người, mọi chuyện thay đổi khi chợ đen này bán ra người bị ma hóa, lần đó tên áo choàng đen đã ra tay rất tàn nhẫn, mọi người quanh đó gần như bị giết chết toàn bộ.

Lúc mà Tống Dân vây bắt hắn khi đó cũng dùng người ma hóa ra làm mồi nhử, kết quả thì toàn người vây bắt đều bị giết chết, Tống Dân thì bị chém hơn năm mươi nhát, hiện trường cực kì thê thảm giống như đối phương có thù hằn rất sâu với Tống Dân.

Càng kì lạ Tống Đạo Nhân lại vì báo thù cho con mà điều động toàn bộ thủ hạ, tên lãnh chúa này cũng không chỉ có một đứa con không thể vì một người mà liều mạng điều động toàn quân đội.

Rõ ràng không thích hợp.

Càng lạ là quá trình mai phục lại cực kì qua loa giống như muốn cho người ta biết nơi đây có người chờ sẵn, nếu không phải ngốc thì chẳng ai dại dột mà tiến vào bẫy như thế nhưng tên đó lại xông vào.

Đáng chú ý nhất là cái bẫy này dùng người ma hóa làm mồi nhử, Tống Đạo Nhân giống như biết dùng mồi nhử này thì đối phương sẽ liều mình đi cứu mà không bỏ qua.

Ma hóa.

Tôi đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của tên Tống Đạo Nhân khi bị giết, ánh mắt đó không có hoảng sợ mà là kích động, giống như tìm được thứ gì đó mà kích động.

Tống Đạo Nhân có phải là bọn chúng?

Ma hóa rốt cuộc có ẩn tình gì?

Tôi nhớ tới những gì mà người ông đáng kính của mình nói trước khi lâm chung.

"Lịch sử bỏ trống không phải vô tình biến mất mà bị bọn chúng cố ý xóa bỏ..."

"Bọn chúng đã ăn sâu vào thế giới này nên cháu phải cẩn thận hành động..."

"Ma hóa là chìa khóa cứu lấy thế giới..."

Ông ấy đưa cho tôi một sợi dây chuyền rồi qua đời. Sau nhiều lần tìm hiểu thì tôi biết được dây chuyền này là vật của quốc vương.

Khi biết điều này tôi đã tìm đến quốc vương để tìm hiểu ngọn nghành.

Quốc vương cũng không che giấu mà nói cho tôi biết ông tôi là mật vụ của hoàng gia.

Khi mới lên ngôi, ngài ấy đã ra chính sách nhân từ loại bỏ các tệ nạn nhưng trong những chính sách đó có một điều khoản không được thông qua.

Điều khoản về cấm buôn bán giết hại người bị ma hóa.

Nó bị bác bỏ thì không lạ vì ác cảm của thế giới này với người bị ma hóa là quá sâu, vấn đề ở chỗ những người ủng hộ điều khoản này đều ngoài ý muốn mà qua đời.

Bệ hạ thấy điểm bất thường nên cho ông tôi điều tra nhưng không có kết quả gì cho đến vài ngày trước khi ông tôi qua đời, ông ấy đã dâng lên cho bệ hạ manh mối.

Manh mối này là một mẫu cổ thạch ghi chép về lịch sử bỏ trống.

Bệ hạ cũng cho tôi xem mảnh giấy ghi lại câu dịch trong cổ thạch:

'Biểu hiện da trắng bạch, bắt đầu lở loét, ma lực hỗn loạn, dần rơi vào hôn mê, cơ thể sẽ biến thành một đống thịt nhão mà chết, nếu điều trị kịp thời sẽ có nửa phần cơ hội thức tỉnh. Chúng ta phải biết kính trọng không được khinh nhờn vì họ là minh chứng cho một thời kì hào hùng, dòng máu...'

Theo như ghi chép này thì ma hóa trong khoảng thời kì lịch sử bỏ trống rất được mọi người tôn trọng, hơn nữa họ còn có thể được chữa trị hoàn toàn khác xa so với hiện trạng bây giờ.

Ma hóa khẳng định có bí ẩn.

Nếu có thể tìm được nửa tấm cổ thạch thì có thể tìm hiểu rõ được những bí ẩn đằng sau.

Cũng không bao lâu sau đó bệ hạ phong cho tôi làm đoàn trưởng kỵ binh, bên ngoài thì giúp bệ hạ giải quyết kẻ phản nghịch bắt lấy phạm nhân nhưng thật sự bên trong là ngài ấy muốn tôi tìm hiểu về bí mật lịch sử bỏ trống.

Đã hơn bốn năm nay tôi không tìm ra được cái gì manh mối nhưng bây giờ điểm đột phá đã xuất hiện.

Phản ứng không thích hợp của Tống Đạo Nhân cùng với thái độ của áo choàng đen dành cho người bị ma hóa có thể nhìn ra hắn biết được cái gì đó, chỉ cần bắt được người này thì mọi thứ có thể được sáng tỏ.

"Triệu tập người đến đâu rồi?" Tôi hỏi người phụ tá đang đứng bên cạnh mình.

"Chiều nay mọi người sẽ tập hợp đủ, cùng với người của chúng ta hợp lại có khoảng 500 ma pháp kiếm sĩ, 100 niệm thuật sư, trong đó có..." Phụ tá nói đến đây thì ấp úng không nói rõ.

"Có gì nói thẳng, chẳng lẽ có tên gia chủ nào không hưởng ứng kêu gọi hỗ trợ của chúng ta?" Tôi nghi hoặc hỏi lại.

"Không phải, chỉ là bên Man gia gửi đến duy nhất một người!"

Man gia Man Lôi tên này không nên keo kiệt như thế, dù làm cho qua chuyện nhưng gửi đi có một người không làm hắn mắt mặt sao?

"Ai?"

"Lữ Khách Thủy Trường Kiếm." Người phụ tá nói xong liền lùi cả người về sau.

Là hắn tên hỗn đản đó, hắn thế mà trốn ở lãnh địa Man gia.

Không được phải kiềm chế lại, bắt tên áo choàng đen mới là chính sự.

"Mặt kệ hắn, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ lần này không được phép thất bại!"

Tôi đi ra khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị giai đoạn cuối cùng cho lần vây bắt này.

...

Tôi là Bá Kình.

Sáng sớm tinh mơ tôi đã nhận được thông báo khẩn từ Man Lôi, hắn bắt tôi phải đi qua lãnh địa Tống gia hỗ trợ vây bắt tên áo choàng đen, dù không muốn nhưng sống trên đất người vẫn phải nghe lời người huống chi tôi đã nhận trước thù lao cho lần vây bắt này.

Dặn dò vợ mình với con trai chú ý an toàn xong tôi lên ngựa nhanh chóng di chuyển qua Tống gia.

Đến được biệt thự Tống gia tôi được kỵ binh đoàn đón tiếp dẫn vào phòng nghị sự, nhìn vào phản ứng kiêng kỵ lại tò mò của người dẫn đường làm tôi thật bất đắc dĩ, chuyện năm đó của tôi với Yến Mạnh Bằng toàn là hiểu lầm, tên đó rõ ràng yêu đơn phương làm sao mà trách tôi cướp người.

Vào phòng nghị sự một luồng áp lực cùng sát khí truyền đến làm tôi giật mình lùi lại, tay nắm chặt lên chuôi kiếm.

Thật muốn đánh.

Cũng nhiều năm rồi tên đó còn chưa từ bỏ.

Tôi cường hóa cơ thể loại bỏ áp lực cùng sát khí trên mình rồi nhìn về người ngồi trên cùng bàn nghị sự.

"Bá Kình ngươi đến trễ!"

"Ta còn vợ con ở nhà không thể xuất phát nhanh được mong Mạnh Bằng ngươi thông cảm!"

Đã muốn thị uy thì ta cho ngươi trước tức chết.

Quả nhiên khi tôi nói xong thì nhịp thở của tên Yến Mạnh Bằng cũng trở nên gấp rút, mặt hắn bắt đầu đỏ lên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Ngồi vào chỗ đi!" Yến Mạnh Bằng chỉ vào một cái ghế mà nói.

Tôi đi lại ghế ngồi xuống, nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở nơi đây, có hơn 20 người mọi người đều rất mạnh trận thế lần này không nhỏ.

"Ta từng giao đấu với tên áo choàng đen đó, hắn ta sử dụng thanh kiếm màu đen bên ngoài phủ lên một lớp màu tím thẩm..."

Yến Mạnh Bằng nói rất nhiều nhưng tóm gọn lại tên áo choàng đen rất mạnh, thủ đoạn quỷ dị, còn có thể có đồng bọn ẩn nấp.

Sau khi giới thiệu cho mọi người rõ về thực lực của tên áo choàng đen, Yến Mạnh Bằng bắt đầu bầy trận, phân phối người cùng với các hướng tấn công, cũng như đề phòng đồng bọn của đối phương đánh lén.

Bàn bạc cả một buổi rồi chúng tôi giải tán, ai có nhiệm vụ nào thì đi làm việc đó.

Khi trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Yến Mạnh Bằng lúc này tôi mới nhìn thật kỹ hắn mà hỏi: "Lần này trận thế lớn như vậy chắc không đơn giản chỉ là muốn bắt một người đi, rốt cuộc tên đó là ai, ngươi còn che giấu điều gì?" Tôi liên tục đặt câu hỏi đồng thời nhìn chằm vào đối phương.

"Chuyện này ngươi không nên biết thì tốt hơn!" Nói xong Yến Mạnh Bằng đứng lên rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng của hắn rời đi làm cho tôi có cảm giác bất an.

Chuyện lần này e rằng có phiền phức.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi