Người mặc áo vàng thấy tôi vẫy tay chào hỏi thì khuôn mặt bắt đầu xám lại, cánh tay đang giữ người áo xanh nổi lên một đường gân xanh.
"Anh tới rồi, tốt quá mau giết..." Người mặc áo xanh thấy người tới là ai thì nhanh miệng nói nhưng nói được giữa chừng thì bị ánh mắt sắc lạnh của đối phương nhìn qua mà im lặng.
"Ngươi lui xuống trước đi!"Người áo vàng buông tay ra rồi lên tiếng.
"Anh hai..."Người áo xanh không cam tâm rời đi nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh mình thì không dám cả lời.
Tên áo xanh bất đắc dĩ rời đi nhưng khi đi ánh mắt của hắn liếc qua tôi, bên trong ánh mắt đó chứa đầy sự tức giận hòa lẫn ẩn hiện một điểm sát khí.
Dám có sát khí.
Tôi thở dài một hơi để ngăn súc động muốn đánh người.
Nếu không có kẻ chen ngang đang ở đây thì tên này có thể rời đi nhưng khẳng định là không được lành lặn nguyên vẹn như thế.
Khi tên áo xanh đã rời khỏi tầm mắt thì người áo vàng mới từ trên cao bay xuống.
Thấy đối phương đã đáp xuống đất thì tôi tự tin nở lên một nụ cười sau đó đeo lại mặt nạ lên mặt, đồng thời loại bỏ các quả lôi cầu và khí thế trên người.
Cao thủ tới rồi, trước nên đeo mặt nạ lên không lại bị hắn nhìn thấu thì khổ.
"Kinh đô không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!" Người áo vàng kìm chế nói ra.
"Ta chỉ tự vệ mà thôi!" Tôi dang tay biểu thị mình cũng chẳng muốn như vậy.
"Tự vệ?" Đối phương nghi hoặc hỏi.
Tôi không trả lời mà nhìn qua người trung niên đang chật vật đứng lên từ trên mặt đất.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Người áo xanh nhìn về người trung niên hỏi.
"Đại nhân tên này có bạch nhãn nên..." Nói tới đây thì người trung niên liền dừng lại.
"Ngu ngốc!" Người áo vàng tức giận nhìn qua người trung niên mà khiển trách.
"Dù lý do gì thì ngươi cũng đã gây mất trật tự, đả thương người đang thi hành công vụ."Người áo vàng phất tay ra hiệu cho binh lính xung quanh:"Bắt hắn lại!"
"Khoan đã!" Mấy tên lính có phần e dè nhưng vẫn đi qua nhưng khi bọn họ định chạm vào người tôi thì Yến Thu lên tiếng ngăn cản.
"Hắn là người phụ trợ của sứ đoàn, các ngươi không có tư cách bắt hắn!" Yến Thu nhìn về người áo vàng mà dõng dạc nói.
"Người phụ trợ của sứ đoàn?" Người áo vàng nhìn qua Yến Thu mà nghi hoặc sau đó quay qua nhìn người trung niên.
Người trung niên thấy vậy thì ấp úng tường thuật lại cho người áo vàng.
Càng nghe người trung niên nói khuôn mặt của người áo vàng càng xám đi đến khi người trung niên nói xong thì hắn đã không chịu nổi mà siết chặt tay mắng:"Một lũ vô tích sự!"
"Các vị không có lý do chính đáng mà tấn công người phụ trợ sứ đoàn, theo luật tới nói thì nên chịu tội gì đây?" Tôi bồi tiếp thêm một câu.
Sứ đoàn đi qua nước khác tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề như đường đi, phong tục tập quán, ngôn ngữ, chữ viết nên họ thường cần người phụ trợ am hiểu về đất nước sắp đi qua để hướng dẫn, hỗ trợ.
Thường thì sứ đoàn sẽ chọn người phụ trợ trước khi xuất phát nhưng chẳng ai cấm việc đến nơi rồi chọn người cả.
Người phụ trợ nghe tên có vẻ kém sang nhưng họ có quyền lợi rất lớn, không chỉ được lợi ích từ thỏa thuận trước đó mà họ còn được hưởng những đặc quyền của một thành viên chính thức trong sứ đoàn.
Việc tấn công một người phụ trợ sứ đoàn mà không có lý chính đáng thì chẳng khác nào như một khiêu khích đến đất nước đối phương.
"Tất cả người có mặt ở đây bị trừ một tháng lương!"Dù rất tức giận vì không có lý do để bắt tôi nhưng người áo vàng đã nhanh chóng bình tĩnh rồi đưa ra lệnh phạt.
"Một tháng tiền lương có phải là nhẹ quá không?" Nở lấy nụ cười thân thiện, tôi nhìn về người áo vàng hỏi.
"Thủ tục còn chưa làm xong đâu!" Để lại câu nói có đôi phần uy hiếp sau đó hắn nhìn qua binh lính mà hạ lệnh:" Giải tán!" Nói xong hắn bay lên rời khỏi chỗ này.
Người áo vàng rời đi, binh lính cũng bắt đầu giải tán, người trung niên kia cũng định chuồn êm nhưng đã bị tôi giữ lại để làm xong những thủ tục còn đang dang dở.
"Bạch nhãn có vấn đề gì sao?" Hoàn tất xong việc đăng ký, lúc này tôi mới nhìn về người trung niên mà hỏi.
Không chỉ tôi tò mò, Nhã Phi và Yến Thu cũng tò mò mà ghé tai qua.
"Cái đó... Thật ra... Là..." Người trung niên cả người run lên sau đó thì quay người một mạch chạy đi.
Đáng sợ đến thế sao, chỉ là đôi mắt trắng dã thôi mà.
Không biết được đáp án, tôi cũng đành bỏ qua chuyện này sang một bên rồi theo Yến Thu đi vào khu tập kết.
"Đoàn trưởng có lệnh thì ta không có ý kiến gì, nhưng mà.." Vừa đi đến chỗ nghỉ ngơi Yến Thu vừa nhìn qua Nhã Phi mà nói.
"Em ấy là trợ lý của ta!"Hơi dừng lại một chút rồi tôi nói tiếp:"Một kỵ binh không phải là nên bảo vệ đồng hương khi họ gặp khó khăn sao."
Yến Thu nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.
Khi đi tới chỗ mấy căn phòng trống trong khu tập kết thì cố ấy mới lại lên tiếng:"Tùy tiện chọn lấy một chỗ đi!"
Xong việc Yến Thu định rời đi nhưng cô ấy nhớ tới cái gì đó mà quay đầu lại nói:"Thẻ tính danh của Nhã Phi thật là hoàn hảo, mong giấy tờ của ngươi không có hoàn hảo như vậy."Không có ý nghe tôi giải thích Yến Thu để lại một câu rồi thẳng bước rời đi.
Tôi thấy vậy thì thở dài, nhưng cũng chẳng lo lắng làm gì.
Hư Vô thân phận vốn là công khai để thực hiện các công việc mua bán nên tôi đã nổ lực để thân phận này trở nên hoàn hảo nhất nhưng hoàn hảo ở đây cũng chỉ là trên giấy tờ, nếu ai đó chuyên tâm điều tra thì thân phận Hư Vô là hàng giả sẽ không thể dấu được.
Dù bại lộ nhưng nếu họ không biết được sau lớp da mặt mà tôi đã công phu chế tạo ra là hình dáng như thế nào thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Với lớp da mặt che đậy, Hư Vô có thể tùy ý hành sự mà không quá nhiều lo lắng, đến lúc cần thiết thì Hư Vô có thể vĩnh viễn biến mất.
Thực chất, ban đầu khi lập kế hoạch thoát thân thì tôi đã định đeo lên một lớp da mặt thay đổi khuôn mặt rồi gây náo động kinh đô sau đó thì tháo mặt nạ bên ngoài ra để mọi người nhìn thấy rõ Hắc Ám.
Kế hoạch đơn giản, không tốn nhiều công phu nhưng lại chẳng thể thực hiện được bởi vì Hắc Ám đại diện cho bóng tối, tùy tiện tháo mặt nạ ra như vậy thì còn gì là bí ẩn, huyền bí, công sức gần mười năm xây dựng hình tượng không phải đều là uổng công.
Trong lúc giao chiến rớt mặt nạ ra, đây cũng là một cách tốt nhưng tiếc thay chẳng ai có đủ năng lực để khiến tôi phải kịch chiến đến nổi không giữ được mặt nạ trên mặt, dù là ông chú khó tính bán quán ăn kia cũng không được.
Thật là khó xử.
Mạnh quá cũng khổ mà.
"Nhã Phi thích phòng nào?" Vừa đau đầu với sức mạnh khủng khiếp của mình tôi vừa hỏi ý kiến em ấy.
Thật ra chẳng cần hỏi làm gì, ngoài mấy căn đặc biệt đã có người ở ra thì cái loại phòng trống đại trà này lúc nào mà chả giống nhau.
Nhã Phi nghe tôi hỏi thì không có trả lời mà mở từng gian phòng trống ra xem, sau một hồi lâu do dự cuối cùng em ấy cũng chọn lấy một căn phòng em ấy ưng ý nhất.
Có gì khác nhau sao?
Nhìn vào em ấy chọn rồi lại nhìn vào mấy căn phòng kế bên mà làm cho tôi nghi hoặc.
Một màu sơn, một cái giường, một cái bàn, trang trí họa tiết có điểm nào khác nhau đâu mà lại lựa chọn lâu đến thế.
Haizz...
Con gái thật khó hiểu.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi