Buông bỏ cây thương tôi nhanh tay nắm chặt con dao nhỏ đang đâm ở trước ngực mình để nó không tiến vào sâu hơn nữa sau đó lùi mạnh người về sau.
Người đánh lén không tiếp tục tiến công cũng không lựa chọn né tránh mà đứng khựa tại chỗ.
Hắn đứng tại đó thì chẳng khác nào làm một bia ngắm sống cho người ta tấn công, một đường kiếm sắc bén đi qua liền cắt lìa người đối phương.
Kết thúc.
Dù khá chật vật nhưng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, vết thương ở tay và trước ngực không quá nguy hiểm chỉ cần dùng cường hóa khống chế máu chảy ra rồi dùng ma thuật phục hồi lại là được.
Cường hóa cơ thể, khống chế máu chảy ra ngoài xong tôi liền nhìn về người đánh lén mình mà cảm thấy nghi hoặc.
Người đánh lén tôi không phải là ai xa lạ, hắn chính là đứa em trai bất tài mà tôi luôn chán ghét kia chỉ là khuôn mặt của hắn có chút biến dạng, khóe môi có một vết máu đỏ thẩm còn chưa khô.
Diện mạo có chút biến đổi cũng chẳng có gì, thứ tôi quan tâm là tên bất tài này mạnh hơn so với trước kia rất nhiều nhưng quanh người hắn lại không có ma lực dao động.
Là huyết mạch thức tỉnh?
Không thể, đứa em trai này không có khả năng thức tỉnh huyết mạch, dù có thì huyết mạch của hắn cũng không phải loại thiên về lực lượng tự thân.
Như vậy chỉ có thể là do một loại cổ vật chuyên về che dấu dao động ma lực cũng như hắn đã dùng lấy một loại thuốc kích phát tiềm năng nào đó mà thôi.
Thuốc kích phát tiềm năng.
Tôi đột nhiên nhớ tới một số chuyện không tốt đẹp gì lắm.
Như minh chứng cho suy nghĩ của tôi, vết thương trên người của đứa em trai này đã dùng lấy tốc độ không tưởng được mà khôi phục.
Quả nhiên là nó, giọt máu của Thần.
"Ngươi từ lúc nào đã bị Minh Thần mê hoặc?" Tôi trầm mặt hỏi qua.
"Từ khi ngươi giở trò dành lấy vị trí thống ... Rắc..." Đứa em này nói tới nửa chừng thì âm thanh vỡ vụn vang lên theo đó ma lực trong hắn dần bộc phát ra ngoài.
"Không còn quan trọng nữa!" Nói xong hắn miệng hắn liên tục tràn ra máu tươi.
Tôi không hề bất ngờ với cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt.
Dù dòng máu Lôi gia cực kì pha tạp nhưng chỉ cần là huyết mạch Lôi gia nếu dám sử dụng giọt máu của Thần thì chỉ có duy nhất một kết cuộc.
Chết không toàn thây.
Đây là cái giá phải trả cho việc vay mượn sức mạnh từ chủng tộc khác.
Huống hồ huyết mạch Lôi gia trong đứa em này còn mạch mẽ hơn cả tôi, nên hắn sẽ chết là điều tất yếu.
Liên tục trào ra máu tươi, cơ thể của hắn cũng dần phình to, tuy là sắp chết nhưng ánh mắt hắn lại rất kiên định.
Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới, môi mấp máy thì thào:"Ta không hối hận!" Nói xong hắn nổ tung ở giữa không trung.
Không hối hận.
Tôi nhìn xuống người con gái duy ở phía dưới mà có điều suy nghĩ.
Là kế hoạch của cô ấy sao?
Không thể nào.
Đây hẳn chỉ là trùng hợp.
Thần tộc thuần huyết đột nhiên xuất hiện làm cho mọi thứ trở nên rối loạn mới khiến cho mọi chuyện lộ ra ngoài, nhưng...
Nếu tất cả là do cô ấy trù tính thì sao?
Tôi lắc đầu không dám nghĩ tiếp.
Như vậy thì quá đáng sợ rồi, một người con gái từng ngây thơ, thuần khiết thì làm sao có thể trở nên đáng sợ như vậy được.
Thật là khó chịu.
"Em trai của ngươi có liên quan tới Minh Thần, chuyện này e rằng cần bẩm báo lên quốc vương!" Lôi Linh từ dưới đất bay tới chỗ tôi nói.
Nói xong hắn liền giơ tay ra:"Để ta phục hồi vết thương cho ngươi trước đã, Thánh Diệu Thuật!"
Tôi không chống cự mà để cho Lôi Linh tùy ý chữa trị, dù đã khống chế được vết thương nhưng vẫn cần ma thuật phục hồi để chúng nhanh khép lại.
Không đúng.
Ma thuật phục hồi sử dụng lên người tôi lại làm tôi vô cùng khó chịu.
Vết thương ở ngực và tay không hiểu vì sao mà bắt đầu đau rát sau đó tôi dần mất đi khả năng khống chế ma lực trong cơ thể.
Không ổn rồi.
Tôi không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu, ma lực trong cơ thể không chịu nghe lấy khống chế khiến tôi rơi từ trên cao xuống.
"Lôi Thương!" Lôi Linh vội bay theo rồi đỡ tôi tiếp đất.
"Khốn kiếp, Thanh Trừng Thánh Thuật!" Lôi Linh hét lớn.
Không chỉ ma thuật không chịu khống chế mà cơ thể của tôi cũng đã không thể cử động được nữa.
Tôi bị trúng độc.
Con dao đó có độc.
Nhưng loại độc gì lại có thể qua mắt được cảm nhận của tôi cơ chứ?
"Chuyện gì xảy ra?"Lôi Chấn từ trên cao vội bay xuống hỏi.
"Lôi Thương bị trúng độc nhưng thánh thuật không thanh trừ được!"
Khó chịu quá.
Thật sự quá mức khó chịu.
Ý thức trong tôi dần bị xóa mòn.
"Ta cùng Lôi Linh sẽ ở lại khống chế độc tính, Lôi Phong ngươi mau gọi quốc vương tới!"
Những kí ức xưa cũ như một thước phim chiếu chậm đang dần chiếu lại cuộc đời mà tôi đã trải qua.
"Keng..."
Những ngày vui vẻ thuở bé khi tôi và cô ấy ở cạnh nhau, những kí ức tôi luôn muốn giữ mãi trong lòng.
"Khốn kiếp, ngươi tới đây làm gì, ngươi muốn đối đầu với toàn bộ Lôi quốc hay sao?"
Những cảm xúc đố kỵ, ghen ghét khi cô ấy quan tâm tới kẻ xa lạ đó làm tôi tức giận.
Đó cũng là lúc mà mọi sai lầm bắt đầu.
"Các vị không cần căng thẳng, ta đến đây là để giúp đỡ!"
Phản bội chính là thứ tôi ghét nhất nhưng mỉa mai làm sao khi tôi chính là kẻ đã phản bội tất cả mọi người.
"Độc mà vị này trúng dù là siêu cấp thánh thuật cũng không thanh trừ nổi đâu!"
Chính tay tôi đã biến người con gái tôi yêu thành một người mưu mô, độc ác như bây giờ.
"Hắn đã bị trúng liên tiếp ba loại độc khác nhau."
Ba năm trước, thần tộc từng một lần xuất hiện ở kinh đô.
Khi đó không chỉ có một người mà là hơn một trăm người có huyết mạch thần tộc.
Tất cả họ đều đã thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch trong người.
"Một loại độc ở tại vết thương trước ngực..."
Cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra, từng người lính đã ngã xuống trước sự bất lực của tôi.
Máu chảy thành sông, kinh đô trở thành một vùng địa ngục.
"Một loại độc khác ở trên cánh tay hắn..."
Tôi đã từng run sợ, tôi đã từng chạy trốn nhưng vẫn bị một tên thần tộc bắt lại.
Khi tôi nghĩ mình sẽ phải chết thì cô ấy xuất hiện, cô ấy đã tấn công hắn nhưng hắn không chống trả mà chỉ đứng yên ở đó cho cô ấy đánh.
Sau đó hắn rời đi.
"Còn một loại độc khác đã bị trúng từ trước..."
Cuộc chiến ác liệt đã kết thúc, chúng tôi đã giành lấy chiến thắng nhưng thương vong trong cuộc chiến là quá nhiều trong đó có cả một vị thống lĩnh cận vệ hoàng gia.
"Ba loại độc tách riêng ra thì không hề nguy hiểm gì nhưng trộn chung lại với nhau thì sẽ trở thành một món kịch độc mà cả ma thuật cao cấp nhất cũng không có khả năng khu trừ."
Sau thảm kịch, chúng tôi được lệnh phải giữ bí mật về sự tồn tại của thần tộc, đồng thời bị ép đi kiểm tra huyết mạch.
Kiểm tra huyết mạch là vì muốn xác nhận những kẻ thần tộc còn trốn trong quân ngũ, cũng như tìm người sở hữu Lôi gia huyết mạch có nồng độ cao để tiếp quản vị trí thống lĩnh đang bị bỏ trống.
Thật trớ treo thay khi huyết mạch Lôi gia của tôi lại không bằng đứa em trai vô dụng đó.
"Phải dùng đồng thời ba loại ma thuật cao cấp khác nhau mới có thể loại bỏ được độc trong người hắn."
Dù rất không phục nhưng tôi cũng không có cách nào khác, mà thật ra thứ tôi quan tâm vào lúc đó không phải là vị trí thống lĩnh mà là cô ấy.
Sau cuộc chiến cô ấy đã trở nên rất lạ.
Tôi đã gạn hỏi, dùng lấy những lời thề thốt và cuối cùng cô ấy cũng nói cho tôi nghe bí mật mà cô ấy đang che giấu.
Tên thần tộc kia không chết, hiện tại hắn đang trốn ở trong một trại trẻ mồ côi.
Giữ lấy lời hứa, tôi không tiết lộ thông tin này ra ngoài thậm chí tôi còn đi qua gặp hắn vài lần.
Hắn có nổi khổ, hắn có lý do nhưng hành động giết chóc của hắn là không thể chấp nhận được nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại không có suy nghĩ giống tôi.
Sau đó tôi phát hiện cô ấy rất thân thiết với tên đó hay nói chính xác hơn là cô ấy đã yêu hắn
Khi nhận ra điều này tôi đã vô cùng tức tối, trong cơn nóng giận tôi đã báo chuyện của hắn lên cấp trên.
Cuộc vây bắt đã diễn ra, hắn đã bị giết và tôi đã lập xuống được một công trạng lớn lao.
Dưới công trạng và mức độ huyết mạch cao nên tôi đã được lựa chọn làm thống lĩnh.
"Các vị nghe theo lệnh của ta mà phối hợp điều trị!"
Không hối hận.
Em trai tôi đã không hối hận về việc mình làm, vậy tôi thì sao?
Nếu được quay lại tôi có đưa ra lựa chọn khác hay không?
Không.
Dù có được chọn lại tôi vẫn sẽ làm như thế.
Tôi không muốn cô ấy ở trong vòng tay của kẻ khác.