Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 91: Ý Chí Vẫn Còn Đó




Điểm sáng nhỏ không hướng về quốc vương và ba vị thống lĩnh mà bay lên phía trên.

"Rắc.." Điểm sáng lao nhanh tới va chạm vào màn chắn, trong lấy tích tắc màn chắn phong tỏa kinh đô đã bị sụp đổ hoàn toàn.

"Ha... Ha... Ha..." Thấy màn chắn vỡ nát, cô gái không nhịn được mà nở lên nụ cười đắc chí.

Là muốn chạy trốn chứ không phải liều chết quyết đấu nhưng có gì đó không đúng.

Thân ảnh cô gái sao lại càng lúc cành mờ ảo như thế này.

"Hãy đừng run sợ..." Âm thanh cô gái vang vọng lên.

Khi tôi còn đang nghi hoặc thì cô gái lớn giọng nói, theo đó rất nhiều bóng đen bay nhanh ra khỏi kinh đô.

"Trúng kế, mau ngăn chúng lại!" Quốc vương bừng tỉnh rồi tức giận hét lớn.

Thì ra là vậy, cô gái muốn phá màn chắn phong tỏa là để cứu thoát đồng bọn của mình.

Ba vị thống lĩnh nghe quốc vương hạ lệnh thì vội vàng bay qua ngăn cản họ đào tẩu, còn quốc vương thì lấy ra trong mình một quả cầu trong suốt nhỏ rồi phát động nó để tạo ra một màn chắn mỏng tạm thời phong tỏa kinh đô lại.

Dù rất nổ lực nhưng khoảng cách của các vị thống lĩnh tới rìa kinh đô là khá xa mà chắn bao quanh trong phạm vi lớn thì cần rất nhiều thời gian để dựng lên.

Quốc vương và các vị thống lĩnh là không kịp ngăn cản mà những binh lính canh giữ cổng thành thì quá yếu để cản trở được họ.

Các bóng đen cứ thế dễ dàng không chút ngăn trở thoát khỏi kinh đô rồi hòa mình vào bóng đêm mà biến mất.

Nhìn thấy những người này thành công chạy thoát thì cô gái liền mãn nguyện cười lên, còn quốc vương thì một mặt đen lại.

"Phía sau thanh kiếm của các ngươi là chiến hữu, là bạn bè , là gia đình, là những thứ các ngươi yêu quý..." Cô gái dừng lại một chút rồi nói tiếp :"Hãy kìm nén nước mắt, hãy nhịn xuống nỗi đâu, vào thời khắc quan trọng không được hoảng loạn, luôn nghĩ ra những giải pháp tốt nhất..."

Cô gái nói tới đây thì trói buộc trên người tôi và mọi người đột nhiên biến mất khiến chúng tôi từ trên cao rơi xuống.

Cô gái nở ra một cười thân thiện rồi nhìn xuống mọi người, ánh mắt lướt qua người tôi thì dừng lại một chút rồi rời đi.

Cô gái nhìn khắp quảng trường một lượt sau đó nhắm mắt, cả cơ thể cô gái dần bay lên cao:"Chỉ cần không buông bỏ, chỉ cần thanh kiếm vẫn còn ở trên tay, thì cơ hội sẽ vẫn còn ở đó..."

Cô gái càng bay lên cao thì thân ảnh cô ấy dần trở nên mờ ảo:" Hôm nay ta dùng tính mệnh nhỏ bé của mình để đặt nền móng cho vinh quang của chúng ta trong tương lai..."

Giọng nói cô gái dần yếu đi:" Cứ tiếp tục chiến đấu, cứ tiếp tục tin tưởng rồi chiến thắng sẽ gọi tên của chúng ta, rồi tự do sẽ hướng mảnh đất thân yêu này mà vẫy gọi..."

Thân thể cô gái mờ ảo đến mức như có như không nhưng cô gái không quan tâm mà dang hai tay ra nhỏ giọng thì thầm:" Tự do muôn năm!"

Dứt lời cả cơ thể cô gái tan ra thành những điểm sáng li ti bay lên trời cao rồi dần tan biến.

Khi những điểm sáng vừa mới hoàn toàn tan biến thì những tia sáng đầu tiên trong ngày cũng vừa lúc chiếu rọi xuống.

Ánh sáng xua tan màn đêm, mọi chuyện cũng như thế mà kết thúc nhưng...

Mọi chuyện kết thúc thật rồi sao?

Không, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Cô gái đã chết nhưng ý chí của cô ấy đã truyền đi và rồi sẽ có một ngày ý chí đó sẽ lại lần nữa bùng cháy lên.

Dưới những tia sáng ban mai tinh khôi, tôi nhìn vào những vết thương trên người rồi lại nhìn qua những người ở quanh đây mà trầm tư.

Cô gái là thứ đó nhưng cô ấy không giống như lời kể, không như thế điên cuồng giết chóc.

Cô gái không xấu xa, với thực lực của cô ấy thì muốn giết chúng tôi chỉ là chuyện trong một cái ý nghĩ nhưng cô ấy không làm như vậy.

Không ai đã bị giết, cô gái chỉ đơn thuần muốn giúp người của mình rời đi mà thôi.

Dù không xấu xa nhưng tôi và cô gái đứng trên hai chí tuyến khác nhau, tôi đây đáng lẽ không nên đau thương vì kẻ thù nhưng tôi hiện tại lại rất khó chịu.

Khó chịu vì đất nước này đã chôn giấu bí mật của thứ đó với tất cả mọi người nhưng phần nhiều là khó chịu vì sự ra đi của cô gái.

Tôi lấy ra trên người một tấm thẻ tín danh, nhìn vào tấm thẻ trên tay làm tôi trầm ngâm trong giây lát.

Đây là thẻ tín danh của cô gái, vì biểu hiện của cô ấy khi bị bắt rất lạ nên tôi đã giữ lại nó.

Trên tấm thẻ tín danh đó có đề một cái tên...

"Đồ Nguyệt!" Tôi nhỏ giọng thì thầm.

Một cái tên kì lạ làm sao.
...

Tôi là Lôi Chấn.

Tôi nhìn về quốc vương đang ngồi trên ghế suy tư mà thở dài.

Lần vây bắt thần tộc này coi như hoàn toàn thất bại.

Ban đầu mọi thứ vẫn còn rất tốt nhưng sau đó mọi chuyện lại dần mất kiểm soát.

Người vợ mới cưới được không lâu của Lôi Thương lại ngoại tình, mà người đối phương ngoại tình lại là em trai của hắn.

Một câu chuyện buồn.

Tôi thì không muốn dính líu tới những chuyện như vậy nhưng khi thấy dấu ấn hoàng tộc trên cánh tay của cô ta thì tôi lại chỉ có thể bắt đắc dĩ xen vào.

Sau đó là cuộc chiến nổ ra rồi kết thúc bằng việc Lôi Thương bị em trai mình ám toán, mà đứa em này lại có liên quan tới Minh Thần.

Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi Lôi Thương trúng phải kịch độc, lúc đó tôi đã nghĩ mình sẽ mất đi người chiến hữu mới gia nhập này rồi nhưng may mắn là tên Hư Vô đó đã đến trợ giúp.

Dù không rõ tên Hư Vô đó muốn làm gì nhưng tôi thật sự nợ hắn một cái ân tình.

Đây là chuyện tôi ghét nhất, nợ ân tình rất khó trả nhưng tình cảnh khi đó không cho tôi con đường khác để chọn lựa.

Phân phó người đưa Lôi Thương đang hôn mê tới khu điều dưỡng xong tôi liền áp giải vợ của hắn đi vào ngục giam.

Sự tình còn có nhiều khúc mắc nên cứ giam cô ta lại rồi tra hỏi sau cũng không muộn.

Mới giam được người thì tại quảng trường trung tâm lại xảy ra vấn đề.

Thần tộc tấn công vào nơi đó.

Đây là chuyện chúng tôi đã đoán được từ trước nên đã có chuẩn bị kỹ càng để ứng phó nhưng những màn chắn đáng ra phải gây nên sát thương cho thần tộc lại chưa tới một giây liền bị phá nát.

Gần hơn chục ngàn người bao gồm binh lính và dân thường đều bị kẻ thần tộc đó bắt làm con tin khiến cho chúng tôi không giám làm mạnh tay nhưng chúng tôi vẫn còn có con ác chủ bài.

Ác chủ bài đó là Long gia cấm thuật, thứ có thể phong ấn mọi sinh vật sống ngoài người sở hữu Long gia huyết mạch vào bên trong nhưng...

Nó chẳng có tác dụng với kẻ thần tộc này, thậm chí Thất Sát Hỏa Đồ chuyên đối phó thần tộc cũng không có tác dụng.

Vô cùng kì lạ.

Là vì thuần huyết thần tộc hay sao?

Chúng tôi còn không có thời gian để hiểu rõ lý do thì đối phương đã tấn công qua.

Không nhiều suy nghĩ, chúng tôi theo phản xạ phòng thủ nhưng đối phương không thật sự muốn tấn công vào bọn người tôi mà cô ta muốn phá hủy màn chắn phong tỏa kinh đô để cho đồng bọn có cơ hội chạy thoát.

Khi chúng tôi biết mình đã bị lừa thì đã quá muộn màng, chúng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn bọn chúng rời đi.

Tin tốt duy nhất có lẽ là kẻ thần tộc mạnh mẽ kia đã chết nhưng đáng buồn thay là kẻ này có vẻ như không phải thuần huyết thần tộc mà chúng tôi muốn tìm.

Thuần huyết thần tộc đã bị bọn người đó mang đi, hy vọng muốn bắt được họ thật quá là mỏng manh.

Muốn xác định có phải thần tộc hay không vô cùng khó khăn, ngoài việc chờ họ bộc phát huyết mạch ra thì chỉ có thể dùng bảo thạch kiểm tra huyết mạch mới có thể xác định được.

Bảo thạch mà chúng tôi sở hữu không nhiều mà mỗi viên chỉ có thể kiểm tra được một trăm người mà thôi.

Bên ngoài là bầu trời bao la, muốn kiểm tra cho ra thần tộc thuần huyết thì cần dùng bao nhiêu bảo thạch kiểm định mới đủ?

Thần tộc thuần huyết không bắt được mà rắc rối thì bao vây tứ bề nhưng quan trọng nhất là chuyện về thần tộc khó mà giữ kín được nữa.

"Cốc... Cốc... Cốc... Quốc vương, tìm được người rồi!"Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài phòng nghị sự có một người hốt hoảng gõ cửa.

"Vào đi!"

Một tên thân tín nhận được cho phép của quốc vương thì vội chạy vào rồi quỳ xuống nói:"Bệ hạ, tìm được Tôn Diệt rồi chỉ là.." Nói đến đây thì người thân tín này dừng lại không dám nói tiếp.

"Chỉ là cái gì?" Quốc vương tức giận hỏi qua.

"Chỉ là... Chỉ là... Hắn bị trọng thương rất nặng, dù đã được cứu chữa nhưng tình trạng không có mấy chuyển biến."

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí