Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!

Chương 41: Chỉ Cần Hắn



Chuyện trên mạng của Du Nhuệ Du Nhiên không biết, cô thường ngày không thích lên mạng cho lắm, ngoài việc đi học rồi về nhà vẽ tranh, sau đó đợi Lục Đình Phong về thì chỉ có học thêm ngoại ngữ trên mấy cái app học online.

Nhưng mà hai hôm nay ngài Lục vẫn chưa chịu cho cô đi học, hắn sợ cô vẫn còn tổn thương vì mấy bài viết linh tinh kia nên cứ bắt cô ở nhà mãi, cho dù Du Nhiên nói hết lời rồi nhưng Lục Đình Phong vẫn không chịu.

Hết cách, cô đành nghe lời hắn nghỉ ở nhà hết tuần, tuần sau rồi đi học lại cũng không muộn.

Lục Đình Phong mấy hôm nay cũng không đến công ty, giải quyết chuyện đều là buổi tối trên phòng sách.

Khoảng thời gian hai ngày này hai người quá đỗi dính nhau, bình thường thì thôi đi, nhưng sau khi làm rõ tình cảm, hai người liền có thêm một sự gắn kết chặt chẽ.

Sáng thức giấc, Du Nhiên liền bị cái ôm cùng nụ hôn dịu dàng trên trán của Lục Đình Phong đánh thức, hai người họ cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Du Nhiên lại bị Lục Đình Phong bế lên bệ rửa mặt, ra sức mà hôn cô.

Hai chân Du Nhiên kẹp lấy hông Lục Đình Phong, hai tay ôm lấy vai hắn, ngoan ngoãn hé miệng để do ngài Lục càng quấy đến cùng.

Kem đánh răng hai người dùng chung một loại, là mùi bạc hà chanh mát lạnh, nhưng Lục Đình Phong lại cảm thấy hương vị trong miệng Du Nhiên có khác một chút.

Hình như là thêm một chút ngọt.

“Đúng là kẹo nhỏ, hôn đâu cũng thấy ngọt.”

Du Nhiên mím môi, ngượng đến đỏ mặt, không khỏi tức giận nhéo mặt Lục Đình Phong một chút.

Hắn lại cười ha hả ôm cô xuống phòng bếp.

Du Nhiên nấu ăn, Lục Đình Phong ngồi phía sau cô, nhìn tạp dề ôm lấy vòng eo nhỏ xíu kia, lại nhìn Du Nhiên bận rộn qua lại, trong lòng không khỏi thỏa mãn một trận.

Hai người ăn xong lại xem phim, xem phim xong Lục Đình Phong lại nhịn không được đè người ra hôn tiếp.

Du Nhiên bị đặt dưới thân Lục Đình Phong, vì bị hôn dồn dập mà thở gấp, ánh mắt mê ly, Lục Đình Phong nhìn đến không khỏi động tâm một trận.

Vừa cúi người xuống hôn lên xương quai xanh Du Nhiên một trận, cô liền giơ chân đạp hắn một cái.

Nói là đạp nhưng chẳng có chút lực nào, dường như giống gãi yêu hắn hơn nữa.

Hai người quần nhau trên sô pha mệt rã rời, Lục Đình Phong nhận điện thoại liền lên phòng bắt đầu họp trực tuyến, Du Nhiên thì đến phòng vẽ tiếp tục hoàn thành bức tranh của mình.

Không biết qua bao lâu, Du Nhiên hoàn thành bản vẽ xong, vươn vai xoay người, phát hiện Lục Đình Phong đứng ở phía sau nhìn cô không biết đã bao lâu rồi.

Lục Đình Phong khoanh tay, người tựa vào tường, hắn nhìn bức vẽ của cô, mỉm cười.

“Vẽ đẹp lắm, Du Nhiên à.”

Bức tranh phác họa rất rõ hình dáng của Lục Đình Phong, từ cánh tay vạt áo cho đến ánh mắt kia, tất cả đều có thần, nhìn vào liền biết người vẽ tỉ mỉ quan sát ‘vật mẫu’ nhiều đến thế nào.

Lục Đình Phong đi đến, ngồi xuống ôm lấy Du Nhiên từ phía sau, hắn hôn lên bả vai của cô, nhìn cô cứ mãi ngượng ngùng cúi đầu, liền nhịn không được đưa tay xoay mặt cô nhìn về mình, hôn một cái.

“Anh nói thật đó, em vẽ đẹp lắm, chưa bao giờ có ai vẽ tranh về anh tỉ mỉ như thế.”

Du Nhiên chỉ vào bức tranh, sau đó ngón tay của cô chỉ vào người Lục Đình Phong.

“A.”

Lục Đình Phong hiểu ý của Du Nhiên, bật cười.

“Muốn tặng cho anh à, ôi chao, anh thích lắm, cũng cảm động lắm.”

Lục Đình Phong xoay người Du Nhiên lại, để cô đối diện với mình, hỏi.

“Vậy anh nên làm sao để cám ơn em đây, Du Nhiên?”

Lục Đình phong còn chẳng đợi Du Nhiên suy nghĩ liền lao đến hôn cô.

Du Nhiên trong hai ngày này không biết đã bị Lục Đình Phong đè xuống hôn bao nhiêu lần, chỉ biết ngài Lục thích hôn lắm, bất kể là nơi nào trên khuôn mặt cô hắn đều muốn hôn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, chỉ một lòng một dạ muốn cô nhiễm lấy hơi thở của hắn, không xa không rời được.

Du Nhuệ điện thoại cho Du Nhiên, đáng tiếc cô bận tắm, người nghe điện thoại trở thành Lục Đình Phong.

“Alo Du Nhiên ơi, chị xin lỗi, chị biết lỗi rồi, chị không giành Lục Đình Phong nữa, xin em cứu chị lần này đi… ”

Lục Đình Phong nghe được âm thanh nức nở của Du Nhuệ, đáy mắt lạnh xuống mấy phần.

“Du Nhuệ.”

Du Nhuệ ở đầu dây bên kia nghe được tiếng của Lục Đình Phong, cả người cứng nhắc quên luôn cả việc khóc.

Lục Đình Phong cười khẽ một tiếng, vặn hỏi lại.

“Cảm giác bị miệng lưỡi người khác mắng chửi như thế nào? Thích không?”

“Anh…không…”

Du Nhuệ nắm lấy điện thoại trong tay sắc mặt trắng bệch.

“Anh không thể nào làm như thế, được, tôi là chị của Du Nhiên, nhà họ Du là nhà của cô ấy, anh không thể hủy hoại gia đình của Du Nhiên!”

Gia đình? Ánh mắt Lục Đình Phong lóe lên tia trào phúng.

“Các người có từng xem Du Nhiên là con, là em mình hay chưa?”

“Nhà họ Du rách nát như hiện tại, Du Nhiên không cần.”

Cô ấy có Lục Đình Phong này là đủ..