Lục Đình Phong vốn ngủ không sâu, vừa nghe được tiếng gọi đó liền mở mắt.
Khi hắn ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt của Du Nhiên.
Mắt cô nhìn anh đỏ hoe, khóe môi mím lại, Lục Đình Phong cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi Du Nhiên lại một lần nữa mở miệng gọi hắn.
“Anh ơi.”
Lục Đình Phong không bỏ sót một giây đồng hồ nào, mắt hắn cứ như thế nhìn cô không động đậy.
Là thật sao? Hắn không nằm mơ ư?
Lục Đình Phong đứng lên muốn đi tìm bác sĩ, sau đó lại quay người ngồi xuống giường, ngón tay chạm vào đầu môi Du Nhiên, giọng nói khàn khàn như phát run.
“Gọi lại lần nữa.”
“Anh ơi.”
Trái tim hắn đập nhanh như trống trận, hắn nói.
“Một lần nữa.”
“Anh ơi.”
“Một lần nữa.”
Hai tay Du nhiên do hết tác dụng của thuốc tê liền bắt đầu đau nhức dữ dội, cô bật khóc như đứa trẻ, tay muốn đưa lên ôm lấy hắn nhưng không thành, liền vừa khóc vừa bất lực gọi hắn.
“Lục Đình Phong.”
Lục Đình Phong không ngăn được khóe môi đang giương lên của mình, hắn ôm lấy cô, lau đi giọt nước mắt của cô, vui mừng khôn xiết.
“Du Nhiên, cuối cùng em cũng gọi tên anh rồi, anh thật sự rất vui.”
Du Nhiên thấy được Lục Đình Phong, bao nhiêu lo lắng cùng sợ hãi cuối cùng cũng được gỡ bỏ xuống.
Cô lưu luyến cọ vào ngực hắn, thấy được khóe mắt Lục Đình Phong lại phiếm hồng, liền nhỏ giọng gọi.
“Anh, em đau.”
Lục Đình Phong vừa nghe Du Nhiên la đau liền lo lắng muốn đứng lên tìm bác sĩ, nhưng Du Nhiên vội tựa vào người anh ngăn cản.
“Thổi, thổi cho em đi.”
Lục Đình phong nhìn khóe môi Du Nhiên hơi chu ra, hệt như muốn làm nững, hắn vừa thương vừa lo, tất nhiên không từ chối yêu cầu của cô.
Đầu Lục Đình Phong áp sát vào cánh tay Du Nhiên thổi thổi hai cái, Du nhiên lại nhớ đến giấc mơ kia, ấm áp trong lòng lan tràn trong từng mạch máu thớ thịt.
Khóe môi cô nhếch lên, miệng thì mỉm cười, nhưng nước mắt lại bất giác rơi xuống.
Lục Đình Phong thổi xong, nhìn thấy nhóc mít ướt nhà mình lại khóc nhè, hắn bắt đầu lo mình đụng trúng chỗ nào của cô, hoặc là cô lại bị khó chịu chổ nào, liền vội vàng hỏi.
“Sao lại khóc, chỗ nào khó chịu hả em?”
Du Nhiên lắc đầu, nghẹn ngào gọi hắn.
“Muốn hôn.”
Lục Đình Phong thương nhóc con nhà mình chết đi được, hắn nhoài người hôn lên đôi mắt long lanh kia, hôn vào chóp mũi đỏ hồng, sau đó ngậm lấy môi cô.
Rất dịu dàng, Du Nhiên có cảm giác cánh môi của mình được Lục Đình Phong bảo bọc bên trong, bao nhiêu sợ hãi cùng hoảng loạn đều bị hắn lấy đi hết.
“Uống nước không em?”
Du Nhiên ngượng ngùng gật đầu, Lục Đình Phong trách mình sơ suất, vội lấy nước đem đến hầu hạ nhóc con nhà hắn.
“Anh đi gọi bác sĩ, đợi một chút nhé.”
Cuối cùng Lục Đình Phong vẫn đi gọi bác sĩ.
Sau khi khám qua một phen, xác định không có vấn đề gì, Lục Đình Phong mới thực sự thở ra một cách nhẹ nhõm.
Cô được hắn đút cháo, sau đó tiêm thuốc ngủ mê mang.
Lục Đình Phong từ đều đến cuối vẫn ở cạnh cô, đến lúc ngủ khi thấy cô giật mình, miệng nói mới lại còn mếu máo gọi hắn, lòng Lục Đình Phong đau như cắt.
“Bé con, xin lỗi.”
Lục Đình Phong hôn lên khóe môi của cô, đợi Du Nhiên ngủ trầm hơn một chút mới rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Lục Đình Phong rời khỏi Du Nhiên, ánh mắt liền bắt đầu biến đổi, hắn nhìn tin nhắn hiển thị, đáy mắt lòe sáng, con ngươi kia như một đầm nước tối đen như mực, trong đó chứa đầy u ám cùng khát máu.
“Chuyện của Tô Tư Vũ đã giải quyết xong rồi.”
Lục Đình Phong hồi âm, sau đó tắt máy, ngón tay nắm lấy điện thoại như muốn bóp nát nó, gằn giọng nói.
“Tô Tư Vũ, tôi đổi ý rồi, tôi muốn cô phải chịu cảnh sống không bằng chết!”
Tô Tư Vũ sau lúc đó đã bỏ trốn, nhưng chỉ hai tiếng sau người của Lục Đình Phong đã bắt cô lại.
Một ngày giam giữ dài đằng đẵng, cô bị xích lại không khác gì con chó, cơm không có nước cũng không.
Vết thương trên đầu cô rất nặng, nhưng không ai đến chữa trị cho cô, chỉ qua loa lấy thuốc đắp lên cùng một vài miếng băng gạc dán lại.
“A, đau, đau, buông ra!”
Một lượng lớn thuốc sát trùng đổ lên đầu cô ta, khi chạm phải, đầu cô liền đau đến run lên, hai người trị cho cô nằm trong đám du côn bắt cô lại, chẳng có một chút tay nghề, lực đạo chùi vết thương cũng rất mạnh.
Đến khi băng gạc được dán đầy đầu, trận tra tấn này kết thúc hẵng, lưng áo Tô tư Vũ đã ướt đẫm.
Cô ta mệt mỏi muốn nhoài người ngồi xuống, nhưng hai cánh tay lại bị buộc chặt trên tường, chỉ còn nước đứng suốt một đêm.
Ngày hôm sau, Tô Tư Vũ mơ màng nghe được cuộc gọi điện của bọn kia, sau đó dây thừng trên tay cô được thả xuống.
Tô Tư Vũ muốn chạy đi, nhưng chẳng còn sức, cả người ngã bệch xuống sàn, hai mắt mở được phân nửa liền khép lại vì mỏi mệt.
“Cũng may cho cô, phu nhân nhà chúng tôi không gặp vấn đề gì, nếu không cái mạng quèn này của cô cũng đi theo.”
Tô Tư Vũ nghe được phu nhân trong miệng bọn kia, đoán là Du Nhiên vẫn khỏe mạnh, trong lòng dâng lên một tia không cam lòng, nhưng rồi nghĩ lại, nếu Du Nhiên không gặp vấn đề, vậy, chắc là cô sẽ được thả ra thôi nhỉ?
Tô Tư Vũ bị người ta xách đi, cứ tưởng là được đưa về nhà, nào ngờ khi cô mở mắt lần hai liền đối diện với cổng lớn của bệnh viện tâm thần.