Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương!

Chương 20



Ánh mắt Triệu Thành Quân lướt qua cảnh vật trên đường, bỗng dưng xe khựng lại người cậu nghiêng về phía trước, có chút sợ hãi kéo lấy Triệu Tiểu Nhan vào lòng. Mang chút hoảng loạn quay qua anh nhìn, cửa xe được mở ra sau đó đóng "rầm" một cái, Lục Ân Nhị ẩn mình vào dòng đường đông đúc, cậu hoang mang lại nghi ngờ.

Tiểu Nhan không quan tâm lắm, con bé tiếp tục chăm chú vào việc xem phim đang hiện trên màn hình lớn, tầm mắt của cậu phóng ra xa không quá lâu đang đã quay lại, trên tay còn cầm theo cái túi nhỏ trắng, tiếng sột soạt bên trong làm tiểu Nhan tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

Lục Ân Nhị mở túi ra bên trong còn hấp hơi, khói trắng mờ mờ ảo bay ra ngoài, anh lấy một cái bánh bao trắng mềm, nhét vào tay cậu cái túi. Triệu Thành Quân cảm nhận được hơi ấm, ngón tay không khỏi vuốt ve, bóp nhẹ chút độ đàn hồi rõ ràng mùi bánh bao thơm lan tỏa ra xe. Cậu không nói, nghi hoặc nhìn anh, tiểu Nhan thấy bánh bao hai mắt sáng lên, con bé cũng muốn ăn nhưng đã ăn sáng từ trước giờ bụng vẫn còn no, có chút tiếc nuối, cụp mắt xuống từ bỏ xem hoạt hình.

Lục Ân Nhị xé lớp vỏ bánh bao ra, cầm lên một tờ giấy ăn trong hộp để vào, thấy cậu vẫn đang ngơ ngác, anh mỉm cười:" Tôi mời cậu bữa sáng, tôi cũng chưa kịp ăn sáng, cậu ăn đi còn ấm mới ngon. Đừng nhìn tôi như vậy, bạn bè mời nhau là chuyện bình thường, cậu không cần ngại."

Không đợi Triệu Thành Quân nói thêm, anh đã cắn một miếng lớn, nước thịt hầm bên trong tràn vào trong miệng, một miếng thịt mềm tan ra trong miệng, gia vị tẩm ướp vừa đủ làm anh gật gật đầu.

"Bao tiền tôi chuyển lại cho cậu, đã đi nhờ xe không thể nhận đồ miễn phí mãi được." Cậu không muốn mắc nợ ai.

"Thật sự không cần, tôi mời cậu bữa này. Lần sau có dịp cậu mời tôi là được." Anh điêu luyện từ chối, có lẽ do một phần quá khứ anh tuy không làm gì sai nhưng thờ ơ nhìn cậu bị bắt nạt một cảm giác tội lỗi ồ ạt xông thẳng vào cảm xúc của anh khiến anh làm vậy.

Triệu Thành Quân bụng đã đói meo, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cồn cào. Cậu cảm thấy anh đang thương hại mình hay là do cậu nghĩ nhiều anh thật sự có ý tốt? Cậu chần chừ vài giây, mới kéo túi bóng xuống bóc vỏ bánh bao cắn một miếng ăn từ tốn, đúng là có ngon thật nhưng cậu không tỏ rõ ra ngoài, tất cả được giấu nhẹm dưới đáy mắt. Lục Ân Nhị cẩn thận liếc qua nhìn cậu ăn, vẻ mặt bình tĩnh, điềm đạm từ từ thưởng thức. Cặp mắt anh hơi nheo lại, bánh bao không ngon sao?

"Tôi nhớ không nhầm thì trường Lạc Khai của tiểu Nhan đường này nhỉ?" Anh chỉ vào con đường sắp quặt phía trước.

Triệu Tiểu Nhan vui vẻ:" Sao chú biết tên trường cháu?".

"Chú nhìn ở tay áo cháu kia kìa." Tay áo mỗi trường sẽ được thêu lên tên trường, từng kí hiệu riêng, sống ở đây lâu biết đường trường cũng là chuyện bình thường.

Ngay khi mới tới, anh kinh ngạc, hoảng hốt một phen. Đường chật kín, từ mấy chiếc xe thể thao đắt tiền hoặc bình thường đều có mặt dừng kín lề đường, người nhà đều để tự con mình từ cổng trường đi vào. Số lượng người không có dấu hiệu giảm bớt, cũng quá đông rồi!



Triệu Thành Quân không muốn kéo phiền phức cho anh:" Dừng lại ở đây được rồi, tôi đưa tiểu Nhan vào cậu đi làm trước đi không muộn giờ chấm công."

"Không sao, giờ sang đường nguy hiểm lắm chỉ là đi lên một chút mà t...". "Renggg..." Tiếng chuông điện thoại anh vang lên, anh vội lấy điện thoại là màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "đại ca".

Anh bình thản tiếp nhận cuộc gọi, âm thầm giảm xuống âm lượng mới bắt máy, đầu giây bên kia mang chút vội vã:" Tiểu Nhị, cậu đâu rồi? Ngủ dậy muộn sao? Cậu quên tối qua tôi nhắc sáng nay có cuộc họp cổ đông để giới thiệu cậu nhậm chức với những nhà cổ đông khác sao?"

Lục Ân Nhị trừng mắt, anh vậy mà quên mất một chuyện quan trọng, bây giờ làm sao đây? Đối mặt với hai cha con Triệu Thành Quân có chút ngượng ngùng:" Em tới ngay."

Anh lập tức cúp máy, quay sang với Triệu Thành Quân ấp úng khó nói:" Thành Quân, tôi...."

"Cậu có việc bận sao? Nếu vậy thì đi trước đi không cần ở lại đâu."

Lục Ân Nhị thở phào nhẹ nhõm, có hơi xấu hổ dù vậy vội nhưng anh vẫn dừng xe trước cổng trường cho Triệu Thành Quân đưa tiểu Nhan xuống. Trước khi đi, anh còn cố tình nán lại cùng tiểu Nhan tạm biệt, ánh mắt ẩn giấu sự phức tạp, chau mày dẫn con gái vào trong.

Anh bước đi nhanh chóng, áo khoác vest còn chưa khoác lên, cổ áo sơ mi trắng nới lỏng có phần lộn xộn, trong thang máy đứng trước gương anh chỉnh tề lại áo, kéo xuống cho phẳng phiu nhất có thể, vuốt gọn tóc mái ra sau một bộ dáng giống ăn chơi hơn là làm việc

Lục Đại Cường đứng chờ anh bên ngoài, thang máy mở ra hắn dẫn anh đi thẳng vào phòng họp:" Đặc biệt phê bình cậu."

"Đại ca!."

Lục Ân Nhị không có chí hướng muốn nối nghiệp công ty, mọi thứ đều giao cho đại ca. Theo nguyện vọng của cha mẹ muốn anh vào đây làm cùng đại ca để vừa nối nghiệp lại vừa giúp đại ca giải quyết bớt công việc. Anh vốn dĩ không muốn nhưng bản thân lại không có định hướng cho bản thân muốn làm gì nên cha mẹ đặt đâu thì anh ngồi đấy nhưng trước khi lao đầu vào công ty bán mệnh, anh đã lấy lý do đi du học để ăn chơi nốt vài năm. Lần này về xem ra đại ca đã sắp xếp chỗ cho anh hết rồi chỉ cần anh có mặt.