Lục Tổng, Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo

Chương 41: Tay Lục Thiên Hạo thật ấm



Lục gia.

-Vãn Vân, cháu đến sao không báo trước cho bác.

-Cháu chỉ qua thăm hai bác thôi, báo làm gì chứ.

-Cháu thật hiểu chuyện quá. Vãn nhi, cháu ở lại ăn cơm, để bác bảo người nấu cơm.

-Không cần đâu ạ, cháu về ngay mà.

Vãn Vân theo đúng lập trình chuyển khuôn mặt sang nét buồn rầu.

-Vãn Vân, cháu có chuyện gì sao?

-Cháu...

-Chuyện liên quan tới Lục Thiên Hạo nhà bác sao?

-...

-Có gì cháu cứ nói đi.

-Lục Thiên Hạo có lẽ không hài lòng với cháu đâu. Anh ấy chắc thích người khác rồi.

-Vớ vẩn, cháu như này ai mà không yêu chứ? Người khác mà cháu nói chắc là Đồng Oanh Lạc.

-...

-Bác biết cô ấy sao?

-Ừm. Cháu không cần lo về cô ấy, cho dù Thiên Hạo có thích cô ta như nào thì cô ấy cũng không bước vào Lục gia được đâu.

-Vâng ạ.

Vãn Vân khuôn mặt không có chút nào gọi là vui vẻ cả, cô ta muốn gì, không hài lòng chỗ gì, và còn muốn thế nào?

-Cháu muốn bác giúp gì cứ nói?

-Cháu không dám có yêu cầu gì cả. Chỉ là mối quan hệ công khai thì sẽ bền chặt và an toàn hơn đúng không ạ?

-Cháu muốn công khai mối quan hệ này với giới truyền thông?

-Vâng...à nếu không được thì thôi ạ. Cháu không dám đòi hỏi.

Vãn Vân này đúng là thông minh quá đi mà, đây không phải là kiểu vừa nắm vừa buông sao? Là không đưa ra yêu cầu mà vẫn để người khác đáp ứng.

-Được, bác sẽ nói với bên truyền thông một tiếng. Dù gì việc này cũng mang lại lợi ích cho cả hai nhà. Sớm muộn gì thì cũng vậy, nếu làm sớm giúp cháu thoải mái hơn thì cứ làm vậy đi.

-Cảm ơn bác, Lục lão gia.

-Cháu không cần khách sáo, cháu là con dâu tương lai của Lục gia, yêu thương cháu là điều đương nhiên mà.

-Nhưng mà bên Thiên Hạo, liệu anh ấy có...

-Cháu không cần lo, bác sẽ nói chuyện với nó.

-Dạ vâng.



-Cũng trưa rồi hay cháu ở lại dùng bữa luôn.

-Dạ thôi ạ, cháu về Vãn gia ăn với bố cháu không ông ấy lại buồn.

-Đúng là đứa trẻ hiếu thuận.

-Vậy cháu xin phép ạ.

-Ừm, cháu đi cẩn thận.

Công ty Thiên Tầm.

-Vừa rồi là toàn bộ báo cáo.

-....

-Báo cáo đã hết.

-...

-Lục tổng! Lục tổng!

-Hmm? À? Ừ. Tốt, cứ tiếp tục phát huy. Mọi người giải tán về làm việc đi.

-Vâng

Xì xào.

-Hôm nay Lục tổng làm sao đấy nhỉ?

-Ừ, cứ như người mất hồn ấy.

-Chưa bao giờ thấy Lục tổng mất tập trung như vậy.

-....

Hắn không biết tại sao trong đầu hắn đều là hình bóng cô, hắn rạo rực trong lòng, khó chịu chỉ mong được gặp cô ngay thôi. Có lẽ cô là người duy nhất dập được ngọn lửa này bên trong hắn.

-Tiểu Lưu, đến bệnh viện.

-Vâng.

Tiểu Lưu biết chắc là sẽ thế này mà, Lục tổng của anh bị Đồng Oanh Lạc hút hồn rồi.

Bệnh viện, phòng bệnh của Đồng Oanh Lạc.

-Lục tổng, anh tới rồi.

-Có việc gì sao?

-Đồng tiểu thư không cho chúng tôi rút chỉ và là sẹo. Chúng tôi không khuyên được cô ấy.

-Để tôi.

-Vâng.



Người bác sĩ tránh sang một bên nhường chỗ cho hắn đi vào.

-Sao lại không nghe lời rồi?

-Tôi...tôi sợ đau.

-Biết sợ sao? Sao lúc cầm dao cứa lên lại không sợ? Lúc đó bị ai nhập à?

-Anh...

-Ngoan, nghe lời đi. Tất cả quá trình đều diễn ra trong tình trạng có thuốc tê, không đau đâu.

-Tôi sợ...

-Tôi vào cùng em là được chứ gì?

-Anh? Vào cùng tôi?

-Không muốn thì thôi

-Muốn muốn muốn.

-Bác sĩ, làm việc đi.

-Vâng

-Tôi sẽ cùng vào với với cô ấy.

-Hả? À vâng, mời anh sang phòng cuối dãy kia cùng chúng tôi.

Cô lúc này đầu hiện lên vô số dấu hỏi chấm, hắn vào thật chứ? Hay hắn lựa chỗ ít người rồi thủ tiêu cô luôn? Có thể lắm. Hay hắn muốn bày tỏ lòng thành với ân nhân của mình. Từ ngày biết hắn tính mạng cô không còn được cô quyết định nữa rồi. Cô còn thấy lo sợ hơn lúc hắn không vào.

Trong phòng.

Vị bác sĩ bóp nhẹ tay cô rồi hỏi:

-Còn đau không ạ?

-Còn.

-Tiêm thêm thuốc tê đi.

Nhìn đầu mũi kim tiêm đang hướng thẳng tới tay mình mặt cô trắng bệch. Hắn cầm tay còn lại của cô, dùng ánh mắt và lời nói cố trấn an cô.

-Không sao, thả lỏng người ra. Sẽ xong ngay thôi.

Cô cảm nhận bàn tay hắn thật lớn, nắm gọn bàn tay cô luôn, và thật ấm nữa. Cô đang cố lừa mình là do tay hắn nóng nên mới có mồ hôi toát ra giữa bàn tay hai người chứ không phải do cô sợ. Dù gì có hắn ở bên cô chắc chắn mấy người áo trắng kia sẽ mang tay cô ra làm vật mẫu. Có hắn ở đây cô cảm thấy an toàn hơn, tự vả mình với mấy suy nghĩ lúc trước. Thuốc tê bắt đầu ngấm, cô không cảm thấy đau nữa, mặc cho bên kia có làm gì, cô ngoảnh sang bên này nhìn hắn. Dù hắn có hơi chiếm diện tích và khiến đi lại khó khăn nhưng không ai dám lên ý kiến.

Đến khi xong thì cô cũng rơi vào cơn ngủ.

-Lục tổng, xong rồi ạ.

-Đưa cô ấy về phòng đi, thuốc kê xong đưa cho trợ lý tôi.

-Vâng.

Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon lành thế lòng hắn có cảm giác bình yên và an tâm bội phần. Nhưng vẫn không thể phủ nhận tướng ngủ của cô không đẹp chút nào.