Thẩm Tiếu thấy Lục Thiên Hạo đến thì có chút bất ngờ.
-Lục tổng à, sao ngài lại thô lỗ với nhân viên vậy chứ? Tôi sẽ không bao giờ thô lỗ với nhân viên như vậy đâu. Với lại, ngài nói rằng Thịnh Hân không thể trả đãi ngộ cao hơn so với Thiên Tầm mấy người sao? Nực cười.
Oanh Lạc ở giữa hai ánh mắt nảy lửa điện này thì sợ thật rồi . Lời nói hai người thì nhẹ nhàng nhưng kẻ ngốc cũng nhận ra là đam đâm chọc nhau. Người ta nói thương trường như chiến trường quả không sai mà. Để hai người này và bản thân cô bình an vô sự thì cô vẫn nên mở lời vậy.
-Cảm ơn lời mời của Thẩm tổng, dù bên Thịnh Hân có trả đãi ngộ cao hơn thì tôi cũng sẽ không nhận lời ngài được rồi . Con người tôi trước giờ ham tiền nhưng không phải không có quy tắc. Tạm biệt Thẩm tổng.
Cô nhìn sang hắn cũng đúng lúc hắn đang nhìn cô.
-Đi thôi, tôi đưa cô về công ty.
Hắn nhìn Thẩm Tiếu nói giọng giễu cợt “ Thẩm Tiếu, muốn giành đồ từ tay tôi ư, anh còn non lắm. “
( Lục Thiên Hạo, Thiên Tầm sẽ có ngày bị tôi làm sụp đổ, và cô ấy, tôi nhìn trúng rồi )
Bầu không khí trên xe lúc này còn ngượng hơn lúc trước . Sao đường về công ty lại xa thế này
- Đã làm ở Thiên Tầm thì đừng đứng núi này trông núi kia. Cô là người thông minh mà đúng không? Cô hiểu ý tôi nói chứ?
-Tôi hiểu rồi thưa sếp. Tôi sẽ không rời công ty đến khi hoàn thành xong bộ sưu tập đâu.
-Hiểu rồi thì tốt. Bên Thịnh Hân cũng sẽ nhanh chóng ra bộ sưu tập mùa hè. Chúng ta phải ra trước chúng.
-Tôi sẽ cố gắng.... Lục tổng, dừng ở đây được rồi, để người khác thấy lại không hay.
-Được.
-Vậy tôi lên công ty trước , cảm ơn Lục tổng
(Xong bộ sưu tập là em sẽ rời khỏi công ty sao? )
....
Cô về phòng làm việc của mình thì chuyên tâm làm việc . Cô là như vậy, khi bắt đầu làm việc thì sẽ vô cùng tập chung vào công việc của mình.
Reng reng...
-Alo? Con nghe rồi mẹ.
-Lạc nhi, con về nước mới mấy tháng mà đã lên thành phố S rồi , không ở nhà với hai ông bà già này.
-Mẹ à, không phải con đã về nước rồi sao? Con đi kiếm tiền về phụng dưỡng cha mẹ nữa chứ. Con sẽ thu xếp cuối tuần con về.
- Được, con nhớ giữ gìn sức khoẻ.
Reng reng...
-Oanh Lạc, đi mua cho tôi cốc cà phê
- Lục tổng, ngài có thể bảo Tiểu Lưu đi mà. Đây không phải công việc của tôi.
-Tiểu Lưu đi làm việc rồi , bất kì việc gì thì cũng là công việc. Cô là nhân viên, tôi là sếp. Vậy nhé, nhớ cho ít đường thôi.... Tút...Tút...Tút
-Này, này....
5p sau
Cộc cộc
-Vào đi
-Lục tổng, cà phê của ngài đây
-Được! Để đó đi.
......
Reng reng
-Oanh Lạc, đi gửi tài liệu cho tôi.
-Oanh Lạc, đi phô tô bản vẽ này cho tôi
Reng reng
- Áaaaaa, tôi điên mất, Lục Thiên Hạo, anh đừng bắt nạt quá đáng, tôi không phải trợ lý hay thư kí của anh. Biết thế này tôi qua bên Thịnh Hân làm việc rồi .
-Lạc Lạc, là mình
-Thanh Loan?
- Tối qua nhà mình ăn tối nhé, mình hôm nay mới học được mấy món ngon lắm.
Nghe thấy “ đồ ăn ngon “ thì Oanh Lạc nguôi giận đi 8 phần, mắt sáng lên.
-Được được , tối mình qua.
Phòng làm việc của Lục Thiên Hạo.
- Cô ấy nói như vậy sao?
- Vâng, nhưng sau khi biết đầu dây bên kia là người tên Thanh Loạn thì dịu hẳn giọng ạ
-Hay lắm, Đồng Oanh Lạc. Ra ngoài đi
- Vâng.
....
-Tiểu Lưu, cho thư kí hiện tại có “ cơ hội” nghỉ việc đi
- Vâng, nhưng vị trí đó sẽ do ai tiếp nhận ạ?
-Tôi tự có sắp xếp.
-Vâng.
Buổi tối , tại nhà Thanh Loan.
-Thanh Loan, mình đến rồi đây.
-Đến ngay, đến ngay.
Thanh Loan chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra thì mùi thức ăn đã kích thích khứu giác và vị giác của Đồng Oanh Lạc.
-Thơm quá đi!
-Vào ăn thôi
....
-Ngon quá đi, sao cậu nấu được ngon vậy?
-Lên mạng xem qua rồi làm theo là được ấy mà. Mà nói với cậu cậu cũng không hiểu . Cậu mà nấu ăn thì chó còn chê.Haha
-Cậu....nể tình cậu nấu đồ ăn ngon cho mình ăn , mình không cãi nhau với cậu.
Chính cô cũng không thể phủ định, cô nấu ăn rất dở, vô cùng dở, ngoài pha mì ra cô không nấu thêm được món nào ngon. Vì thế mà cô không thể đấu khẩu lại Thanh Loan khoản này được .
-Cậu làm việc ở Thiên Tầm thế nào ? Có ổn không?
-Ổn, môi trường tốt, đồng nghiệp nhiệt tình, lương hấp dẫn. Chỉ có sếp của tôi là có vấn đề
-Lục Thiên Hạo ấy à?
-Chính hắn. Ngày đầu đi làm bị hắn trừ dọa lương. Trợ lý hắn nghỉ thì hắn bắt tôi chạy vặt . Tôi hận không thể lên đấm cho hắn mấy phát.
Không phải hắn đẹp trai thì tôi đã qua Thịnh Hân làm rồi .
-Haha, không phải cậu chê mình mê trai sao? Ai mới là người háo sắc đây?
Oanh Lạc đang nhai thịt cũng trợn mắt phản biện
-Tại ở gần cậu nên mới thế đó.
-Này, không phải cậu thích hắn chứ?
-Không thể nào!
-Mà cậu thích thì cậu khổ thôi! Người thích hắn thành phố S này không đủ chỗ đứng. Hắn trước giờ không gần nữ sắc.