Không biết tại sao, cô cứ mơ màng mãi, luôn cảm thấy có việc trong lòng.
Cũng không nói được rốt cuộc có việc gì, chính là thân thể rất mệt mỏi, thở không nổi.
Cô trở mình, ma xui quỷ khiến mà lấy di động bên gối ra xem.
Rạng sáng 3 giờ, có một tin nhắn chưa đọc.
Hứa U chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm di động, ánh mắt dần có tiêu cự. Cô mở tin nhắn.
Một hàng chữ xuất hiện.
[Tỉnh thì xuống lầu.]
Gửi từ hai giờ trước.
Trời ạ...
Hứa U có chút loạn, đầu óc còn hơi mơ hồ, không rõ đây là thế nào.
Không biết có tồn tại cái gọi là thần giao cách cảm hay không, ngay lúc cô xem xong tin nhắn chuẩn bị tắt điện thoại thì Tạ Từ gọi đến.
Hứa U bị hoảng sợ, ý thức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Màn đêm yên tĩnh, ánh sáng di động không ngừng nhấp nháy.
Cô giật mình chui vào ổ chăn, sau khi nhấn nghe thì thấp giọng "a lô" một tiếng.
"Nghe nhanh như vậy."
Bên kia như là cười nhẹ một tiếng.
Hứa U không dám lớn tiếng, thấp giọng nói: "Đã muộn vậy rồi, cậu làm gì mà còn gọi điện thoại cho tôi?"
Cô sợ nói to sẽ đánh thức bố mẹ, vì thế thay đổi tư thế, quỳ rạp xuống giường, vùi đầu vào khuỷu tay.
Nhưng mà như vậy, không khí để hít thở càng ít.
Tạ Từ cười một tiếng như có như không: "Đệt, ông đây lạnh muốn chết, có thể xuống dưới nhanh lên không."
Hứa U cho rằng cậu đang đùa.
"Bây giờ?"
"Ừ."
"Bây giờ?!" Cô không dám tin vào tai mình, lại hỏi một lần nữa.
"Ừ."
"...."
Đợi vài giây, Tạ Từ nghiêm túc nói: "Thật sự, chờ cậu đã hai giờ rồi đấy chị gái, còn muốn kẹo nữa hay không, sông cạn đá cũng mòn rồi."
Hứa U đầu tiên là sửng sốt, lúng ta lúng túng: "Tôi nói đùa."
"Tôi nói thật." Cậu nói, cũng không giận.
"Thật xin lỗi, cậu về nhà nhanh đi, tôi muốn đi ngủ, tạm biệt."
Hứa U không dám chờ cậu trả lời, nhanh chóng tắt điện thoại.
Ngực đập thình thịch.
Chờ khi chui ra khỏi ổ chăn, cô mới phát giác ra mình có chút thiếu dưỡng khí. Hứa U mở miệng ra, hô hấp dồn dập.
Hứa U ôm chăn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt, không ngủ được.
Hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt đất, giống như gõ vào lòng cô.
Chó trong tiểu khu lại kêu lên vài tiếng.
Rốt cuộc cô vẫn đi xuống giường, mặc thêm quần áo, lặng lẽ đẩy cửa ra.
Tinh thần căng thẳng, lần đầu cô có cảm giác khẩn trương vì làm việc xấu.
Nhà Hứa U ở lầu bốn.
Cô xuống một tầng, lại xuống một tầng nữa.
Ngừng ở tầng hai, cô nắm chặt tay vịn, nhìn qua khe cửa xem có người nào ở dưới lầu hay không.
Ánh đèn ảm đạm mờ nhạt, Tạ Từ dựa vào tường, ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc.
Trong không khí ngập tràn hương vị nicotin.
Hứa U che miệng lại.
Cậu ngẩng đầu, phun ra một luồng khói. Hơi quay đầu liền chạm vào ánh mắt cô, tóc đen bị ướt nhẹp toàn bộ, bọt nước lăn xuống đôi mắt.
Nhìn nhau một hồi, không nói lời nào.
Hứa U thật sự không có cách.
Trời lạnh như vậy, giữa đêm khuya. Trên người cậu ướt đẫm, áo khoác còn có vết nước chưa khô.
Bên chân rải rác tàn thuốc, Tạ Từ đứng ở đầu hiên, không biết đã bị gió thổi bao lâu.
"Cậu..."
Nội tâm cô đấu tranh một hồi, do dự mà đi xuống, đến trước mặt cậu.
"Không phải tôi đã nói cậu về rồi sao..." Hứa U nắm chặt di động, mắt cụp xuống, tránh đi ánh mắt của cậu.
Cô đi vội, tóc rối tung, chỉ kịp mặc thêm một cái áo khoác, khóa cũng chưa kéo lên. Bên trong là áo ngủ thỏ con màu trắng, tai thỏ lộ ra, gục xuống giống như chủ nhân của nó, có chút ủ rũ đáng yêu.
Ban đêm tràn ngập khí lạnh.
Tạ Từ nghiêng đâu, ho khan hai tiếng, đứng lên.
Cậu để tay sau lưng, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hứa U, bỗng nhiên bật cười: "Đoán xem kẹo của em ở tay nào?"
Dáng vẻ kia giống như trẻ nhỏ ngoan ngoãn muốn được khen ngợi.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên Hứa U cảm thấy áy náy.
Cô không nói nên lời.
Tạ Từ bèn tiếp tục nói, "Em rất hư đó Hứa U, hại tôi tìm cả thành phố, cầu thật nhiều người, còn dính mưa."
"Thật xin lỗi..."
Hứa U mờ mịt mà nhìn cậu, "Tôi không nghĩ cậu đi mua thật..."
"Tôi mặc kệ."
Cậu có chút mệt mỏi, nhìn cô, "Tay phải hay tay trái?"
Tay chân luống cuống, cô đứng yên tại chỗ.
"Được rồi, không cần đoán."
Tạ Từ đợi một hồi, chủ động vươn tay phải, đưa Pim Pon ra trước mặt cô.
Vị táo.
Đêm mưa cuối mùa Thu, tối mịt rét lạnh.
Hàng hiên có âm thanh vụn nhỏ của gió thổi qua, hai người đều rất lạnh.
Hứa U rốt cuộc cũng vươn tay nhận, đụng tới tay cậu, lạnh băng.
"Thật xin lỗi..." Đây là lần thứ hai cô xin lỗi.
Tạ Từ tới gần cô, ánh sáng chiếu vào nửa bên sườn mặt trắng nõn của cậu, mũi rất tuấn tú.
"Ai, tôi không muốn nghe câu xin lỗi."
Cậu nói nhỏ bên tai cô, "Em nói được thì phải làm được, kẹo cho em, em chính là người của tôi."
"Không được!"
Hứa U phản bác không cần nghĩ ngợi, có chút nóng nảy.
Cậu thoáng khựng lại.
Cô không biết nên nói gì, do dự nửa ngày, móng tay moi giấy gói kẹo.
"Bởi vì... bởi vì..."
"Bởi vì?"
"Chính là.... tôi..."
"Em nói đi."
"Tôi nói là một hộp, cậu chỉ mua được một cái."
Hứa U không tìm được lý do nên tùy tiện nói một câu.
"Một hai phải đòi một hộp, không thể một cái?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ..."
"Có thể châm chước được không?"
"Không được, chúng ta đã nói là một hộp từ trước rồi."
Hứa U lẩm bẩm giải thích, thanh âm vì áy náy nên rất nhỏ rất nhỏ.
"Hưm." Tạ Từ sát lại càng gần.
Trên người cậu có mùi ẩm ướt, cùng mùi thuốc lá thanh đạm tiến vào mũi Hứa U.
"Em nên nói sớm một chút nha."
Môi mỏng khẽ cong, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt ấm áp của cô.
Hứa U lùi về phía sau vài bước, nhìn cánh tay trái cậu vẫn luôn để ở sau lưng.
Dưới ánh sáng tối tăm, cậu cầm một thùng đầy kẹo pip pom.
Hứa U trợn mắt há mồm, đại não chết máy.
Sao lại dấu lâu như vậy... người này...
"Được rồi, đừng làm khó ông đây." Tạ Từ nói.
Cậu kéo tay cô, lòng bàn tay bao lấy đầu ngón tay cô, ngay sau đó lại cười, "Em có thể ngoan một chút giúp tôi không, hửm?"
Từ nhỏ tới giờ, 16 năm, Hứa U chưa từng thân mật tiếp xúc với nam sinh nào thường xuyên như vậy.
Chính cô cũng chưa phát hiện, bất tri bất giác, hiện tại cô đã có thể chịu đựng nhiều hành động khác người của Tạ Từ như vậy.
Ánh trăng rất nhạt, Hứa U không nói gì, cũng không cử động.
Qua hồi lâu, cô đột nhiên hoàn hồn, muốn rút tay ra.
Tạ Từ không bỏ. Cô cúi đầu, cắn môi, hơi giãy giụa.
Cậu cũng bướng bỉnh lên, nắm chặt tay cô không bỏ.
"Bây giờ tôi.... Không suy xét đến loại chuyện này."
Hứa U cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tạ Từ.
"Có thể để đến sau lại nói được không, tôi cảm thấy chúng ta quá nhỏ, hơn nữa thời gian quen biết còn quá ngắn, thật ra cậu cũng không hiểu rõ tôi, thật sự đột nhiên... như vậy không thích hợp.. thật sự... học tập mới là quan trọng nhất."
Tạ Từ dựa vào tường, lôi kéo tay cô, thỉnh thoảng nghiêng đầu ho khan vài tiếng, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Nhìn cậu như vậy, chắc là không nghe gì cả.
Lăn lộn đến muộn như vậy, Hứa U nói xong một hơi dài, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cô yên lặng tiếp nhận một thùng Pim Pon trong tay cậu, ôm ở trước ngực, một tay khác cầm di động.
"Trở về sớm một chút, uống thuốc trị cảm, tôi phải đi lên rồi."
"Em không muốn làm bạn gái của tôi..."
Ánh mắt Tạ Từ dừng trên người cô, chậm rãi nói, "Cũng vô dụng. Dù sao tôi kiên nhẫn không tốt, bây giờ em có thể không tiếp nhận tôi, tôi có thể chờ một thời gian, đợi đến khi em tiếp nhận, chuyện khác không bàn đến, dù sao em nhất định là của tôi."
Rõ ràng mới quen biết chưa được bao lâu, cậu không biết dục vọng chiếm hữu Hứa U này từ đâu mà có, thậm chí không lúc nào không muốn gần gũi cô.
Thích cô, liền rất trực tiếp, không chút quanh co lòng vòng, đến che dấu cũng lười.
Hứa U biết không thể nói đạo lý với cậu, cũng tự biết đêm nay mình đuối lý.
Cô lặng lẽ thở dài, khuyên nhủ: "Cậu về trước đi, buông tay, tôi thật sự phải đi lên rồi."
Tạ Từ vừa định nói chuyện, lại quay đầu ho khan hai tiếng.
Ho xong rồi, cậu mới nói: "Cho tôi ôm một chút hãy đi."
Da mặt cậu đã càng ngày càng dày, nói ra yêu cầu này vô cùng thản nhiên: "Thật sự chỉ ôm một lát, không làm gì khác."
Hứa U trầm mặc không nói.
"Đảm bảo không hôn em." Cậu cười một tiếng.
"Trong tay tôi có đồ." Cô nói.
Tạ Từ không muốn vô nghĩa, cánh tay dài giơ ra, ôm cô từ phía sau.
Hai người sát gần nhau, dường như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Hứa U vẫn im lặng không nhúc nhích.
Cô thật gầy, một tay cậu có thể ôm trọn eo cô.
Tạ Từ đặt cằm trên hõm vai cô, chóp mũi sợi tóc mềm mại ở tai cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương ở cổ cô.
Giữa đêm khuya, thời gian giống như đặc biệt thong thả.
Thật lâu sau, cậu thỏa mãn mà than một tiếng.
"Thơm quá nha."
Tác giả có người muốn nói: Pim Pon: Tôi có làm gì sai đâu.