Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 37: Nhạc thiếu nhi



Nhạc thiếu nhi

Edit: Qing Yun

"___ Khụ khụ khụ."

Hứa U nghẹn một ngụm cháo ở cổ họng, không thở nổi.

"Giấy giấy giấy, cho tôi giấy." Cô ho khan, một tay che miệng, một tay sờ soạng giấy ăn.

Phó Tuyết Lê nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn sang, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, "Cho cho cho, sao lại bị sặc."

Cô vừa mới quay đi nói chuyện với Hứa Tinh Thuần, không chú ý tới bên này.

Tạ Từ nhìn Hứa U quay tới quay lui, trên mặt nhiễm tia đỏ ửng.

Cậu cúi đầu, tay đặt lên lưng cô vỗ vỗ, "Không có việc gì chứ?"

Hứa U phất tay, nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu ý bảo mình không có việc gì.

Cậu nhìn cô vài giây. "Vậy em nghe rõ tôi vừa nói gì không?"

"Không rõ."

"Ừ." Tạ Từ cười, "Em thật nghĩ tôi không biết giận?"

Hứa U đảo cháo, cũng không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là chính cậu nói."

Tạ Từ lập tức hỏi, "Câu trước không nghe được là thế nào, thành tích của em tốt như vậy không lẽ không phân biệt được đâu là trọng điểm?"

"Tạ Từ, tôi muốn thương lượng một chuyện với cậu." Biểu cảm của cô thật nghiêm túc đứng đắn.

"Chuyện gì?"

Lòng hiếu kỳ của Tạ Từ nổi lên.

Hứa U nói: "Tôi muốn ăn cơm, cho nên bây giờ cậu có thể đừng nói chuyện với tôi được không?"

"...."

Hứa U uống một miếng cháo, ánh mắt rũ xuống. Bỏ thìa ra, tay đẩy mặt cậu ra hướng khác, bổ sung thêm "Cũng đừng nhìn tôi."

Động tác không tự giác mà thân cận, lại làm vô cùng tự nhiên.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Hứa U giống như phải bỏng, nhanh chóng rụt tay lại.

Hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Tạ Từ quay đầu nhìn cô một cái. Thong dong mỉm cười không tiếng động.

Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của bọn họ trở nên có chút vi diệu.

Thân cận như gần như xa, nói ái muội cũng không phải nói quá.

Hứa U ăn không nhiều lắm, cháo cũng chỉ ăn nửa bát.

Toàn bộ quá trình, Tạ Từ đều an tĩnh ngồi bên cạnh, thật sự không nói thêm một lời.

Thấy một màn như vậy.

Biểu cảm của mọi người không giống nhau, hoặc kinh ngạc, hoặc hiểu rõ, hoặc cười xấu xa. Hiển nhiên đều là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Tầng ba của khách sạn là KTV.

Lớp 9 ăn uống sau bèn kéo nhau đi ca hát. Tất cả mọi người đều chờ đến 12 giờ đêm để đón giao thừa.

Bọn họ có rất nhiều phú nhị đại, một đám ra tay đều là coi tiền như rác, trực tiếp bao một phòng vip để thỏa sức vui chơi.

Phòng rất lớn, ánh đèn nhấp nháy, sô pha mềm đặt hai bên đường. Phục vụ đẩy bia vào, mấy xe đẩy tiếp theo đều là đồ ăn.

Trái cây, bắp rang, hạt dưa, đồ uống.... đầy đủ mọi thứ.

Tống Nhất Phàm là người biết chơi nhất, không nói hai lời mà xung phong hát đầu tiên, chọn bài "tình ca độc thân" để hát.

Hát đến đoạn cao trào, cậu hát đặc biệt say mê, tay trái bắt đầu nâng lên, "Các bạn bên trái, để tôi nhìn thấy cánh tay của các bạn nào, hát cùng tôi có được không?"

Không ai để ý đến cậu, Tống Nhất Phàm làm bộ làm tịch mà giơ tay phải nắm microphone.

"Ha ha ha ha ha."

Đám người ngồi cười đau bụng, Từ Hiểu Thành ném gối ôm qua, lớn tiếng cười mắng, "Cậu mau tỉnh đi, thật ngu ngốc."

Tống Nhất Phàm nghiêng đầu tránh tập kích, lại nhắm mắt hô một cậu: "Các bạn bên phải, các bạn hát chưa to!!! Cho tôi cảm nhận được nhiệt tình của các bạn nào!!"

Toàn bộ bị cậu chọc cười.

Cả người Hứa U rất mệt mỏi, lại ít khi chơi ở những chỗ thế này, chỉ có thể giống như người ngoài cuộc, đơn thuần xem bọn họ chơi.

Phía trước có người vây quanh chọn bài, cô nhìn di động.

9:30

Sắp đến 10 giờ.

Hứa U nghĩ sắp phải về nhà, cô không thể ở đây quá muộn.

Đang lúc phát ngốc, một bạn nam cách đố không xa cầm microphone. Tiếng nói khuếch đại hơn mấy lần, "Ai, chúng ta đều là ca vương rồi, hát nhiều không thú vị, tìm mấy học bá tới hát đi?"

Cái đề nghị này được rất nhiều người hoan hô.

"Học bá sao, lớp trưởng đâu?" Có người quay đầu tìm, không tìm được lớp trưởng lại nhìn trúng Hứa U đang ngồi trên sô pha.

"Đúng nha, cái kia, cái kia, Hứa U!!! Tới hát với bọn tớ một bài."

Bị người chỉ trúng.

Hứa U sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì bạn nam cầm microphone đã chạy đến trước mặt.

"Học bá, muốn hát bài gì?"

Hứa U xua tay từ chối.

Cô thật sự không hát được, từ nhỏ đã không có tế bào âm nhạc, ca khúc được yêu thích cũng chưa nghe nhiều, chỉ biết hát nhạc thiếu nhi.

Bạn nam không bỏ qua, không buông tha nói: "Không sao cả, biết hát bài gì."

"Tới chọn tới chọn."

"Cái kia..."

Hứa U lấy giọng, có chút xấu hổ mà giải thích: "Thực xin lỗi, tớ thật sự chỉ biết hát nhạc thiếu nhi..."

- -

Đi WC một hồi, Tạ Từ đẩy cửa phòng đi vào liền nghe được giọng hát truyền đến.

"Amen trước một cây nho, xanh non vừa mới nảy mầm, ốc sên cõng vỏ thật nặng, từng bước một..."

Giọng hát hơi trẻ con, giai điệu nhẹ nhàng.

Tay cậu khựng lại, ngẩng đầu nhìn qua, hoài nghi mình vào nhầm phòng.

Đi vào, Hứa U đưa lưng về phía cậu, đôi tay cầm microphone, mắt nhìn màn hình lớn, nghiêm túc hát lên.

Cô hát cũng bất động, nghiêm túc đứng như vậy, đứng đắn cực kỳ. Bên người còn có một bạn nữ hát cùng cô.

Hai người bạn một câu tôi một câu.

Lý Tiểu Cương đứng bên cạnh rung chuông, một trên một dưới cổ vũ cho hai người, "Oa, Diêu Xuân Bính cậu có thể đó!!!"

"Ha ha ha ha, Từ ca, vợ cậu thật hài hước."

Tống Nhất Phàm dựa vào người cậu, cười nói: "Qúa đáng yêu, bây giờ sao vẫn còn em gái thế này, không được, thật sự cười chết tớ, tớ thật muốn..."

Tạ Từ liếc cậu một cái: "Cậu còn muốn thế nào?"

"Nào dám nào dám, cái gì cũng không dám, nghĩ cũng không dám nghĩ." Tống Nhất Phàm lập tức lắc đầu.

[Ốc sên và chim hoàng oanh] được hát đến một nửa.

Tạ Từ chống đầu, nửa thân nằm trên sô pha. Cậu cong chân, lại nghe tiếp hai giây, khóe miệng cong lên, không nhịn được mỉm cười.

Càng cười càng không dừng được.

Hát loại nhạc này trong KTV còn chưa nói, vậy mà Hứa U còn có thể hát lạc nhịp đến tận Bắc Cực.

Cũng coi như rất bản lĩnh.

Kỳ thật Hứa U rất ngượng ngùng, bởi vì luôn không theo kịp giai điệu. Cô hát nhỏ dần, hòa vào giọng hát của Diêu Xuân Bính.

Bên cạnh có không ít người ồn ào.

Di động để trong túi quần, vừa rung lên cô liền cảm nhận được.

Hứa U lập tức buông microphone, chạy ra hành lang nghe điện thoại, là Trần Tú Vân gọi tới.

"Mẹ, con nghe."

"Về nhà chưa?"

"Vẫn chưa, con ở cùng bàn học."

"Còn chưa ăn xong?"

"Ăn xong rồi." Cô nói.

"Khi nào về nhà, sắp 10 giờ rồi, đừng về quá muộn, mẹ không yên tâm."

"Vâng.... con sẽ về nhanh."

Hứa U dựa lưng vào tường, đang nói thì thấy cửa phòng mở ra.

"Suỵt." Hứa U nhìn thoáng qua, lập tức ra hiệu cho Tạ Từ, ý bảo cậu đừng nói chuyện.

Trần Tú Vân vẫn đang nói: "Tiếp xúc nhiều với bạn học cũng tốt, chỉ là thời gian..."

Tín hiệu ở đây không tốt, tiếng nói hơi đứt quãng.

Hứa U đứng dậy, bước chân qua lại, đồng ý, "Mẹ, con biết rồi, con về ngay đây, về đến nhà sẽ nhắn tin cho mẹ..."

Mới vừa tắt điện thoại đã bị người kéo lấy cánh tay, cậu thuận miệng hỏi: "Em phải đi?"

"Ừ." Hứa U cất điện thoại.

Tạ Từ nghiêng đầu: "Đưa em?"