“Vậy mà cậu lại không biết?!” Lý Tiểu Cường kinh ngạc hỏi.
Hứa U an tĩnh đứng yên nhìn người đến người đi trên phố.
Miệng hơi hé mở, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.
Lý Tiểu Cường thở dài nặng nề, “Tôi cho rằng trước kia hai người chia tay là vì cậu ấy…”
“Tay Tạ Từ.” Hứa U nói thật nhẹ, “Tay cậu ấy… Bị sao vậy?”
“Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, là sau này mới biết.” Lý Tiểu Cường nói, “Tôi có số điện thoại của Tống Nhất Phàm, cậu hỏi cậu ấy đi, chắc là cậu ấy biết rõ hơn tôi.”
Nói xong, bên kia lại nặng nề thở dài.
“Tôi đọc số điện thoại, cậu ghi lại nhé.”
“Đợi một chút.”
Hứa U lấy một cái bút bi từ trong túi ra. Cô là phóng viên nên có thói quen mang theo bút.
“Cậu đọc đi.” Cô kẹp điện thoại giữa vai và đầu, ngòi bút viết xuống lòng bàn tay.
Lý Tiểu Cường đọc xong, nghe thấy Hứa U hỏi, “Tạ Từ thì sao?”
“xxxxxx0723.”
Hứa U hơi sửng sốt.
Ngày 23 tháng 7 là sinh nhật của cô.
Gọi điện thoại cho Tống Nhất, điện thoại đổ chương mấy lần mới có người nhấc máy, bên kia alo một tiếng.
“Tống Nhất Phàm, tôi là Hứa U.”
—
Cô ngồi trên ghế dài, nhìn gốc cây phát ngốc một hồi lâu.
Đến tận khi có bạn nhỏ đi qua vướng vào chân cô, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Hứa U phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó lấy di động ấn một dãy số. Cô nhìn đèn đường, chờ bên kia nghe máy.
Vài giây sau.
“Hứa U.” Tạ Từ thấp giọng kêu cô.
“Ừ.”
“…Em.” Bên kia có chút chần chờ, “Em tìm tôi có việc gì sao?”
Hứa U hỏi: “Xe của tôi đang ở chỗ cậu à?”
Tạ Từ lập tức trả lời, “Tôi sửa cho em rồi.”
Cô nói: “Cảm ơn cậu.”
“…”
“Cậu ở đâu, tôi tự đi lấy.”
“Không cần.” Tạ Từ từ chối, “Đã trễ thế này, tôi lái đến cho em.”
Hứa U trầm mặc một lúc mới nói: “Ừ.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
“Cửa tiểu khu.”
Hơn mười phút sau.
Một chiếc xe quen thuộc chậm rãi dừng ở trước mặt cô, Tạ Từ mở cửa xe bước xuống.
Hứa U không nhìn cậu, giọng nói thật đạm, “Sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”
“….”
Biểu cảm trên mặt Tạ Từ cứng đờ. Cách một hồi, anh mất tự nhiên gãi đầu, xấu hổ nói: “Tôi đoán.”
Hứa U nhìn bóng mình, một ánh mắt cũng không cho Tạ Từ, “Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.”
“Cái gì?” Cậu không hiểu lời cô nói.
“Phí sửa xe.”
Tạ Từ lập tức cau mày, “Tôi không cần.”
Ánh trăng cất giấu trong tầng mây, ánh sáng mờ mờ. Đèn giao thông cách đó không xa chuyển sang màu đỏ, dòng xe cộ đứt đoạn, dừng ở giữa ngã tư.
Tiếng còi cùng tiếng người ồn ào xen kẽ.
“Tạ Từ, cậu ăn cơm tối chưa?” Cô hỏi.
Tạ Từ buột miệng thốt ra, “Ăn rồi.”
“Không phải.” Cậu nói, “Chưa ăn…”
“…”
Hứa U: “Để lần sau đi, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm.” Nói xong bèn xoay người bước đi.
“Có thể đi luôn bây giờ.”
“Buổi tối cậu đừng ăn quá nhiều.”
Tạ Từ: “Đừng mà, tôi có thể nuốt trôi.”
Đến sau vẫn là không mời cậu ăn cơm. Hứa U dừng lại ở ven đường, một xe thùng màu hồng phấn, trang trí rất dễ thương, có bán sữa chua và kem ly.
“Chào chị, chị ăn gì?” Chủ tiệm là một cô gái trẻ, mặc tạp dề có viền hoa màu xanh non. Cô ấy tắt video đứng lên, khóe miệng tươi cười, khi nhìn thấy Tạ Từ thì rõ ràng hơi sửng sốt.
Hứa U ngửa đầu xem các món ăn có bán, cô cũng chưa từng ăn ở đây nên nghiêm túc nghiên cứu một hồi.
Tạ Từ liền đứng ở bên cạnh cô, đôi tay cắm trong túi quần, tóc ngắn bị gió thổi bay hỗn độn.
Anh mặc áo thun cùng quần jean, lộ ra cái cổ xinh đẹp, làn da lại trắng, khiến cho người thấy đều nghĩ anh chỉ là học sinh cấp ba.
Chủ tiệm thu hồi tầm mắt, thuận miệng đề cử cho Hứa U, “Nơi này của chúng tôi có kem ly vị trà xanh bán tương đối chạy, mùi hương rất thơm, nhưng vì có bánh quy nhỏ nên sẽ không quá ngọt, chị có thể thử xem.”
“Cho tôi một phần sữa chua đi.” Hứa U nói.
“Một phần sao?” Chủ tiệm xác nhận.
Hứa U gật gật đầu.
—
Gió đêm lạnh, Hứa U mặc váy dài, hai cánh tay trần trụi, cô đi xăng đan, ngón chân sạch sẽ không tô thêm bất cứ màu sắc gì.
Đi ngang qua một trung tâm mua sắm, dòng người ra ra vào vào.
“Tạ Từ.” Cô đột nhiên kêu cậu.
Cánh tay đang múc sữa chua bỏ vào miệng của anh khựng lại, “Sao vậy?”
“Sau khi thôi học, cậu có còn đi học lần nào nữa không?”
Đột nhiên cô nhắc đến, làm anh không kịp chuẩn bị.
Anh nuốt miếng sữa chua trong miệng xuống, im lặng một lúc mới nói.
“Không.”
“Tay cậu đâu.” Hứa U dừng bước chân, nhìn anh, “Sao tay cậu lại thế này?”
“Không có việc gì.” Tạ Từ nói thật tự nhiên, cười một tiếng, “Em làm sao vậy?”
“Cậu giơ tay phải ra.”
Anh cười không nổi nữa.
Có một cửa hàng mở nhạc, là ca khúc đang thịnh hành gần đây, tiết tấu mạnh mẽ, giống như đập thẳng vào tim.
Biển quảng cáo trên đỉnh đầu thay đổi, nữ minh tinh nổi tiếng nâng cánh tay, nhẫn kim cương ở ngón áp út sáng lấp lánh.
Tạ Từ không nhúc nhích, đứng cọ xát nửa ngày.
Hứa U bèn nắm tay anh.
Anh không chịu, cánh tay dùng sức kéo về phía sau.
“—-Tạ Từ!” Lần đầu tiên cô quát anh, thanh âm thậm chí có phần sắc nhọn, dẫn tới những người xung quanh không khỏi ghé mắt nhìn.
Tạ Từ cũng bị dáng vẻ của cô dọa sợ, không dám nhúc nhích.
Hứa U đỏ mắt, kéo tay anh lại.
Vừa mở ra, cô thậm chí ngừng thở.
Mấy vết sẹo dữ tợn cắt ngang lòng bàn tay anh, cho dù nhìn bề ngoài đã khỏi hẳn nhưng vẫn rất ghê người.
Trong đầu cô vang lên những lời Tống Nhất Phàm đã nói.
—
Tạ Từ bị anh trai kêu đi giúp đỡ.
Thời điểm Tống Nhất Phàm nhận được tin tức, đuổi tới hiện trường thì đã thấy Tạ Từ ngã trên mặt đất, máu chảy đầy đất.
Đám người nhốn nháo, có tiếng thét chói tai, cũng có tiếng khóc thút thít, không biết ai đó la lên, “Cậu ấy không ổn rồi, mau gọi xe cứu thương!—-”
Một cái dao nhọn cắm trên bàn tay phải của Tạ Tạ, mũi dao xuyên qua bàn tay. Tống Nhất Phàm nhìn thấy cả người cậu đầy màu thì sợ tới mức không nói nên lời.
Người đâm Tạ Từ là Phó Nhất Thuấn tìm tới. Nghe Tằng Kỳ Lân nói, cái kẻ tóc vàng kia từng có mâu thuẫn với Tạ Từ ở bãi đỗ xe, hai người gặp gỡ, thù mới hận cũ góp lại, tóc vàng kia xúc động lên, bèn đi đến đâm một dao vào bụng Tạ Từ, may mà cậu phản ứng nhanh, đã dùng tay chặn dao thứ hai.
Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tằng Kỳ Lân khóc. Lúc Tạ Từ đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Đèn màu đỏ của phòng giải phẫu sáng lên, Tằng Kỳ Lân quỳ gối trên mặt đất. Cậu quỳ gối trước mặt Tạ Thiên Vân, giọng nói trầm thấp, “Nếu Tạ Từ bị phế, cháu sẽ nuôi nó cả đời.”
Không biết là may mắn hay bất hạnh, Tạ Từ không bị thương đến những bộ phận quan trong, chỉ là bàn tay kia tương đối nghiêm trọng.
Bác sĩ đi ra nói chuyện với Tạ Thiên Vân.
“Bàn tay của con trai ông bị dao đâm xuyên qua, ảnh hưởng khá lớn, bàn tay có nhiều mạch máu và bắp thịt, sau khi bị thương dễ dàng xuất hiện hiện tượng cơ tay không linh hoạt. Lần này miệng vết thương tương đối sâu, gân bắp thịt đứt gãy, trực tiếp ảnh hưởng đến thần kinh. Phải chờ xem sau khi phục hồi thế nào mới có thể chuẩn đoán xem cánh tay có bị tàn phế hay không, vẫn là muốn người bệnh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Mấy ngày sau khi giải phẫu, Hứa U đến bệnh viện thăm cậu.
Sau khi Tạ Từ tỉnh lại, nghe tin khả năng bản thân về sau sẽ bị tàn phế thì rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức người khác sợ hãi.
Sau đó không đến mấy ngày, Tống Nhất Phàm biết chuyện cậu và Hứa U chia tay.
Chuyện này nháo thật sự lớn, học sinh hai trường kéo nhau ẩu đả, còn suýt nữa gây ra mạng người, rất nhanh đã truyền đến Sở giáo dục thành phố. Những người tham gia chuyện này đều bị đuổi học, ngay cả quần chúng vây xem như Tống Nhất Phàm cũng bị đình chỉ học một tháng. Nhà Tạ Từ dùng quan hệ làm tên tóc vàng kia vào tù.
Mấy ngày đó Tạ Từ rất suy sút, cả người buồn bã, không xốc dậy nổi chút gợn sóng. Tống Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cậu ở phòng bệnh không chịu ăn uống thì không nhịn được hỏi: “Nếu cậu luyến tiếc như vậy thì sao còn muốn chia tay, tôi thấy Hứa U cũng rất khó chịu, cậu không thể nói rõ ràng với cậu ấy được à?”
“Nói cái gì.”
“Không phải chứ, chẳng lẽ hai người cứ chia tay không rõ ràng như vậy?”
Tạ Từ rống lên với cậu: “Mẹ nó, cậu thì biết cái gì?!! Các người biết cái gì?!”
Tống Nhất Phàm bị dọa, vội vàng mở miệng: “Cậu đừng kích động.” Thật ra cậu muốn nói, anh em, đừng khóc, tôi nhìn cũng khó chịu.
Tạ Từ nỉ non:
“Các người biết cái gì…”
“Đến tên con của chúng tôi là gì tôi cũng đã nghĩ kỹ cả rồi….”
Tống Nhất Phàm thở dài trong lòng. Một thời gian sau cậu quay về trường học, ngẫu nhiên sẽ đụng phải Hứa U. Cậu biết cô học ngày càng giỏi. Bọn họ gặp nhau sẽ chào hỏi, nhưng im bặt không nhắc đến Tạ Từ.
Học kỳ hai của lớp 12, sau trăm ngày đại hội, hai người gặp nhau ở hành lang.
Tống Nhất Phàm và Hứa U đối diện nhau, cô ôm sách trong ngực, cậu dừng lại cười chào hỏi.
Giây phút đi ngang qua, cậu nghe thấy Hứa U hỏi: “Tạ Từ, cậu ấy sống ổn không?”
Tống Nhất Phàm kìm nén kinh ngạc trong lòng, suy xét thật lâu mới nói với cô: “Cậu ấy sao, sống khá tốt, trên cơ bản thân thể đều khôi phục, không có ảnh hưởng gì lớn, cậu không cần lo lắng cho cậu ấy.”
“Đều tốt sao.” Trầm mặc thật lâu, cô nhìn bầu trời bên ngoài, nhẹ nhàng hỏi.
Tống Nhất Phàm dùng sức gật đầu, “Đều tốt!”
Hứa U tựa hồ hoảng hốt trong chớp mắt. Tống Nhất Phàm không dám quấy rầy cô, bèn đứng đó an tĩnh phát ngốc cùng cô.
Thật lâu sau, học sinh đều lục tục trở về phòng học, trên hành lang chẳng còn mấy ai, hai người vẫn còn đứng đó.
“Tôi biết rồi.” Hứa U dường như mới lấy lại tinh thần.
Nói xong những lời này cô liền bước đi.
Ngày có kết quả thi đại học, Hứa U và Hứa Tinh Thuần cùng đứng hạng nhất, trở thành thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thành phố Lâm.
Lễ tốt nghiệp, Hứa U ôm hoa trước ngực, đứng chụp ảnh cùng hiệu trưởng.
Dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Tạ Từ trộm tiến vào đứng ở sau cùng. Cậu cũng vỗ tay theo mọi người.
Sau đó.
Chờ khi Tống Nhất Phàm quay đầu lại tìm người mới phát hiện sóm đã không còn bóng dáng Tạ Từ.
—
Từng giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, nóng đến mức Tạ Từ cuộn tròn ngón tay lại.
Rõ ràng ngày thường đều không quá nhanh nhạy, thế mà chỉ chút độ ấm này lại đốt tới tận trong lòng.
Hứa U cúi đầu, nhưng anh biết cô đang khóc.
“Hứa U, em khóc cái gì.” Tạ Từ khẩu thị tâm phi, khóe miệng đều phải kéo đến tận mang tai.
Cô yên lặng không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt.
Vì thế anh đành phải lật tay nắm lấy cổ tay cô, không cho cô xem nữa.
“Tôi đã sớm không đau rồi.” Tạ Từ nói.
Hứa U ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Tạ Từ, chẳng phải lúc trước cậu đã nói, cho dù chết cũng không chia tay với tôi sao?”
“…” Nhìn cô khổ sở như vậy mà cậu vẫn còn cười được, “Em nhớ rõ từng lời tôi nói như vậy?”
“Chính cậu nói, dù chết cũng không chia tay với tôi, sau đó còn không phải chính cậu nói chia tay.” Cô lặp lại một lần, khóc đến sắp không thở nổi.
Không ngăn nổi nước mắt, làm sao cũng không giữ được dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Dùng tay trái giúp cô lau nước mắt, Tạ Từ nói thẳng, “Tôi coi như tàn phế rồi.”
Thật ra lúc trước anh sợ cô biết mình tàn tật, nhưng cô đã biết, nói ra cũng không sao cả.
“…….”
Qua nửa ngày, cô mới tìm được giọng nói của mình, “Vậy tại sao mấy năm nay cậu không đến tìm tôi?”
“….”
Tạ Từ lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, “Tôi thấy em sống khá tốt.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại đến tìm tôi?” Cô truy hỏi.
“Xe của em là do tôi sửa, vừa này là em muốn tôi tới.” Anh da mặt dày làm bộ mất trí nhớ.
Hứa U: “….”
Cô vừa muốn khóc, lại bị anh chọc cho tức giận, “Tạ Từ, có phải cậu cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại hay không?”
Tạ Từ không nói lời nào, như là cam chịu.
“Vậy được, sau này cậu vẫn luôn vĩ đại như vậy đi, đừng có tìm tôi.”
“Tôi chỉ muốn làm bạn với em, không nghĩ cái khác.” Tạ Từ nói.
Hứa U hơi dừng lại, cô nâng mu bàn tay lên lau nước mắt, “Cậu cút đi xa đi, tôi sớm đã bị cậu làm phiền muốn chết rồi, tôi không làm bạn với cậu đâu.”
Vừa nói, nước mắt còn không biết cố gắng mà lại rơi xuống. Hứa U nói xong bèn quay người muốn đi.
Tay bị Tạ Từ giữ chặt.
Anh khôi phục dáng vẻ đứng đắn, nghiêm túc nói: “Hứa U, em đừng tức giận, tôi sẽ không làm liên lụy đến em.”