Anh Hoan rất ít khi giận đến như vậy, tính cậu nóng nảy, hay cọc. Nhưng lần nào cọc cũng nhanh đến nhanh đi, với cậu mà nói, tức giận là chuyện thường tình.
Chỉ là lần này cậu giận đến mức gần như nổi cơn thịnh nộ.
Đó là chiếc khăn quàng mẹ Diệp phải dành dụm thời gian dù lịch trình của bà bận rộn để đan cho cậu, người nhà Diệp gia ai cũng có một cái, với ai nó cũng là bảo bối áp đáy rương. Hơn nữa chiếc khăn quàng của anh Hoan là chiếc đặc biệt nhất. Trong một góc nhỏ trên mặt màu đen có thêu hoa văn lửng mật nho nhỏ, thấy ai anh Hoan cũng phải đem ra khiêm tốn khoe một vòng.
Có thể thấy, anh Hoan trân trọng chiếc khăn quàng cổ tình yêu do mẹ cậu đan nhiều như thế nào.
Lúc này Chó Hoang đã chọc giận anh Hoan, gã ta sẽ được biết cái gì gọi là nổi trận lôi đình.
Chỉ là một chiếc cơ giáp nặng mười mấy tấn, trước đây trong khối vuông Titan, con Ichthyosaurus trưởng thành nặng mấy chục tấn cậu cũng túm đuôi quăng dễ dàng. Anh Hoan đỡ cái chân phải của cơ giáp đang đạp xuống, chậm rãi di chuyển qua bên cạnh, chắp tay nắm lấy ngón chân cơ giáp được chế từ vật liệu đặc biệt.
Chó Hoang đột nhiên hiếu kỳ, không phải hạt đậu này định quăng cơ giáp đấy chứ?
Ha, đúng là một suy nghĩ nực cười!
Có lẽ đây là một cuồng thú nhân King Kong, nếu không sức lực sẽ không thể lớn như vậy.
Chó Hoang cười lạnh, một con kiến không biết trời cao đất dày, ỷ vào chút năng lực nhỏ nhoi chống được cơ giáp mà cho rằng mình có thể ném cả cơ giáp đi. Chắc không biết, gã ta vốn chưa dùng sức lực!
Cơ giáp đột ngột tăng thêm lực, tì mạnh chân phải xuống khiến anh Hoan bên dưới ngón chân phải hơi cong đầu gối.
【 Á! Tôi không dám nhìn. 】
【... Là cuồng thú King Kong sao? 】
【 Không hề ngã xuống. 】
Ngôn từ ít ỏi nhưng đã là tiếng lòng duy nhất từ tất cả các cư dân thiên hà đang theo dõi cuộc đối đầu này.
Một tay anh Hoan chống cơ giáp, tay kia nắm lại, mau lẹ đấm tới, nhanh như sấm chớp, đâm thủng đỉnh trời. Một quyền vừa lúc đấm vào khớp ngón chân ở dưới chân cơ giáp, khiến cho khớp xuất hiện vết nứt.
Anh Hoan thừa cơ đánh liên hồi, cứ nhằm các khớp mà đập. Lớp giáp ngoài chế tạo bằng vật liệu mới cứng rắn vô cùng cũng đã bị đánh lõm xuống.
Vì để cơ giáp giống với các sinh vật carbon nhất, các cơ giáp ở thiên hà đều được thiết kế thiên về cấu trúc cơ thể của sinh vật sống. Chiếc cơ giáp hạng nặng này giống như một người khổng lồ, toàn bộ kết cấu cơ thể của nó đều có các khớp xương đường gân như con người.
Giáp ngoài được chế tạo bởi vật liệu đặc thù kiểu mới, các đường gân kết nối cũng do một loại vật liệu đặc biệt khác tạo ra, có thể dùng để vận chuyển nguồn năng lượng.
Đường gân khớp xương ở người là nhược điểm, ở cơ giáp cũng không ngoại lệ.
Chỉ là người bình thường sẽ không hướng về yếu điểm này để động thủ, vì chỉ có cơ giáp mới đấu được với cơ giáp. Đao hoặc lửa đạn trong tay họ chủ yếu là hướng về phần đầu hoặc vị trí trái tim - tổng nguồn năng lượng - để tấn công.
Chẳng có ai lấy cơ thể mình ra đối kháng với cơ giáp quân sự hạng nặng, từ đó không có ai xuống tay ở khớp xương đường gân.
Nhưng mà anh Hoan, vốn không phải là vị đại lão thích suy luận theo lẽ thường!
Chọc tới cậu là ăn đấm ngay.
Ai còn rảnh đi tìm một cái cơ giáp về đấm mi!
Phần ngón chân là một khối vật liệu liên kết với nhau, chiếm một phần ba diện tích bàn chân.
Càng ngày càng nhiều hố xuất hiện ở chỗ nguồn điện, tiếng bang bang rầm rầm vang lên trùng trùng điệp điệp, khiến người ta nghe thấy mà đau hết cả thịt.
Bùm!
Một cú đấm cuối cùng rơi xuống.
Anh Hoan nhảy ra xa, đứng lặng.
Một miếng vật liệu kim loại màu đen dài một mét đập xuống đất, làm vỡ nát cả gạch lát sàn.
Cơ giáp hạng nặng không tránh kịp bị mất trọng tâm, quỳ phịch một gối. Tiếng động rung trời lại vang lên.
Khán giả xem đến trợn mắt há mồm, không kịp hồi hồn từ chuỗi hành động này.
Lâm Vi nhếch đuôi lông mày trái, bày tỏ sự ngạc nhiên của cô nàng.
Cara ngẩn ngơ lẩm bẩm tự nhủ: "Sao lại giống ——"
Anh ta nhìn về phía Sở Tranh, năm đó Sở Tranh vừa trở thành sếp của họ, không ai chịu phục hắn. Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, họ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị mười mấy cơ giáp quân sự cận chiến cấp B vây giết.
Ngay cả trong trạng thái cuồng thú hóa, họ cũng chưa chắc đấu được thứ máy móc đáng sợ đó. Vậy mà cuối cùng người dẫn bọn họ chạy thoát an toàn chính là Sở Tranh. Hắn đánh lần theo các khớp xương và đường gân của cơ giáp, thực hiện một màn phản công hoàn hảo.
Sau đó, họ hoàn toàn quy phục Sở Tranh.
Sở Tranh chăm chú nhìn anh Hoan trên màn hình rộng, hai bàn tay to nâng má kiểu thiếu nữ: "Em bé đáng yêu quá! Vì em tôi gọi cháy đường dây nóng của thiên hà luôn!"
Cara bị dọa cho rùng mình, bệnh tình sếp lại trầm trọng thêm rồi.
- --
Chó Hoang trợn mắt há hốc mồm, chợt hoàn hồn, điều khiển cơ giáp đứng lên. Khóe mắt gã ta như nứt ra, mở miệng rít gào: "Thằng tạp chủng! Ông đây giết chết mày!"
Ba khẩu súng năng lượng từ thiết bị động lực phía sau lưng cơ giáp bật ra, lách cách, các khớp xương cong xuống, ba khẩu súng năng lượng lần lượt chống lên đỉnh đầu và hai vai của cơ giáp, nhắm thẳng về anh Hoan.
Đồng thời, tay cơ giáp cầm khẩu súng laser, tay phải cầm đao dài, lưỡi đao lướt qua vật cứng rắn bắn ra tia lửa điện.
Rất may đây chỉ là một cơ giáp hạng nặng, khác với cơ giáp loại nhẹ chiếm hết ưu thế trong trận đấu đơn thế này.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày. Họ nghĩ cứ để cơ giáp công kích bừa bãi sẽ ảnh hưởng đến người vô tội.
Đại tá cau mày liếc qua Sở Tranh, thấy đối phương vẫn bình thản như ban đầu mới tạm an tâm.
Sở Tranh bình tĩnh hạ lệnh: "Trà trộn vào đi."
Lâm Vi nhíu mày: "Bây giờ?"
Sở Tranh: "Tình hình rối loạn, tường người tản ra rồi."
Đại khái có đến sáu, bảy kẻ điên thiên hà ở tầng 76, dẫn đầu chính là Chó Hoang điều khiển cơ giáp cỡ trung. Lúc này anh Hoan đang đối đầu với Chó Hoang, thu hút sự chú ý của gã ta. Tình hình bắt đầu hỗn loạn, con tin cũng đã trốn đi, khả năng trà trộn vào bị phát hiện không phải quá lớn.
Hơn nữa tường người đã tản ra, góc chết ám sát giảm bớt. Tiếc rằng kẻ điên thiên hà quá xảo quyệt, đều trốn trong các góc chết cả.
Lâm Vi: "Không đủ thời gian, không thể đảm bảo an toàn cho con tin."
Sở Tranh: "Vậy là đủ rồi."
Lâm Vi khó hiểu.
Sở Tranh nhìn anh Hoan trên màn hình ba chiều: "Bé ngoan sẽ không làm người vô tội bị liên lụy."
Bởi vì cậu là người Diệp gia, vì cậu là anh Hoan.
Hoặc là mặc xác, hoặc một khi đã quản, anh Hoan sẽ che chở họ, tuyệt đối không để họ chết dưới mi mắt mình —— anh Hoan không muốn mất mặt!
Nếu ngay cả mấy tên gà rù cũng không bảo vệ được, về sau anh Hoan còn lăn lộn giang hồ thế nào được?
"Liêm Dứu theo dõi sát sao, thấy phạm nhân nào rời khỏi góc chết thì tiêu diệt ngay. Cara, anh dẫn một tiểu đội tới, không cần quá nhiều người. Lâm Vi, đợi lệnh tại chỗ."
Sở Tranh hạ lệnh xong, Cara và Lâm Vi bắt đầu hành động.
Bản thân hắn cũng tính lẻn vào mở hệ thống phòng hộ tầng 76. Thật sự không hiểu sao tòa nhà Sao Song Tử lại thiết kế chốt hệ thống phòng hộ ở tầng 76, hay rồi, giờ bị nắm thóp luôn.
Sở Tranh đau đầu đến mức muốn hút điếu thuốc, hắn còn chưa mua được quần áo thú cưng mà.
Diệp Hoan Hỉ lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn: "Tôi thì sao?"
Sở Tranh giật bắn mình, suýt thì túm Diệp Hoan Hỉ ném vào thùng rác.
Diệp Hoan Hỉ tiếp tục nói: "Mấy lời anh nói tôi nghe cả rồi, tôi cũng muốn vào."
Sở Tranh từ chối: "Không được."
Diệp Hoan Hỉ nhíu mày: "Tại sao?"
Em trai yêu quý còn ở trong đó, nếu không có phẩm chất quân nhân được tu dưỡng tốt thì cô đã ầm ĩ gây sự từ lâu rồi.
Sở Tranh: "Cô chỉ là nhân viên của Công trình khoa học hy vọng, không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp. Cô không thể đảm bảo an toàn!"
Cho con tin.
Sở Tranh nói đúng, nhưng Diệp Hoan Hỉ rất nóng ruột.
Tuy anh Hoan đã vào khối vuông thực tế ảo rèn luyện một năm, nhưng trong lòng cô, anh Hoan vẫn chỉ là một em bé. Đương nhiên cô không thể yên tâm.
Sở Tranh nghiêm giọng: "Cô là một quân nhân!"
Đã là quân nhân thì không được để tình cảm cá nhân chế ngự.
Sở Tranh: "Tin tưởng Hoan Hoan."
Phất tay, Sở Tranh rời đi.
Lâm Vi tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh Diệp Hoan Hỉ. Đó là góc tốt nhất để tiến hành bắt giữ.
Diệp Hoan Hỉ cười khổ: "Cô không phải đề phòng tôi, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
- --
Anh Hoan lạnh mặt, cười ha ha. Lửng đại ca đã online, biểu cảm đ*u trời ch*ch đất đ*t không khí đã xuất hiện, khí thế bá vương xông tới, khiến người ta không khỏi lạnh đũng quần.
Rất tốt, giẫm bẩn khăn quàng cổ của anh Hoan xong còn dám nhục mạ anh Hoan.
Núi xương khủng long trong khối vuông Titan hoan nghênh mi.
Anh Hoan móc khối Rubik ra khỏi túi, tung nó lên như ném yo-yo, nhanh đến mức chỉ thấy được tàn ảnh màu đen. Tập trung nhìn vào, biến thành một cây thước sắt màu đen khổng lồ.
Thước sắt dựng lên còn cao hơn cả anh Hoan, độ dày ước chừng 10 centimet. Không nhìn ra làm bằng chất liệu gì, nhưng nhìn chiếc thước sắt tưởng như bóng loáng mượt mà thật ra hoàn toàn không hề phản quang, chắc chắn độ cứng không hề thua kém bất kỳ loại vật liệu mới nào.
Cư dân mạng thiên hà lẩm bẩm.
【 Công nghệ đen của Công trình khoa học hy vọng... 】
Trong lòng mọi người xúc động.
Anh Hoan hé môi cười toe, kiêu căng và ngạo mạn. Lao hai ba bước về phía trước, linh hoạt nhảy ra khỏi phạm vi giẫm đạp của cơ giáp hạng nặng, trèo và nhảy dọc theo các khớp của cơ giáp, quả thực còn nhanh lẹ hơn khỉ.
Nhảy đến khớp đầu gối, trên đỉnh đầu là lưỡi đao dài đang chém tới với tốc độ chóng mặt. Cậu nhanh chóng thả mình xuống tránh khỏi đà chém. Lưỡi đao chém vụt qua, tạo thành một vết hằn sâu trên tường, đá vụn văng tung tóe, suýt chút làm người vô tội bị thương.
Năng lượng tích đủ, cơ giáp tràn đầy sức mạnh, theo mệnh lệnh của Chó Hoang, ba đợt hỏa lực đồng thời xuất ra, súng laser trên tay trái cũng bắn liên thanh. Hỏa lực khủng khiếp lấp đầy cả tầng lầu.
Mặc dù hỏa lực nhanh nhưng anh Hoan còn nhanh hơn, cậu tránh thoát dễ như trở bàn tay. Dù thế người vô tội đằng sau chưa chắc đã tránh được, chỉ vài giây nữa thôi họ sẽ bị nổ thành mảnh vụn.
Anh Hoan đáp đất và chạy thật nhanh, tránh đi ba phát hỏa lực, dùng sức ném thước sắt về phía đám đông.
Thước sắt và ba phát hỏa lực phi song song với nhau, chợt biến thành khiên phòng hộ trong suốt ngay giữa không trung, bao trọn lấy toàn bộ ba phát hỏa lực. Ba hỏa lực yên lặng nổ tung trong khiên phòng hộ trong suốt như pháo hoa, rực rỡ tươi đẹp.
Cư dân mạng thiên hà xem đến chết lặng.
【 Từ từ, khối Rubik cũng mở khóa được khiên phòng hộ hả? 】
Muốn tiếp tục phóng hỏa lực cần phải chờ tích đủ năng lượng thêm một lần nữa, cũng may súng laser không cần thời gian làm lạnh. Vệt sáng trắng bạc tuyệt đẹp lại là thứ vũ khí khủng khiếp cướp đoạt mạng sống con người, theo tiếng lạch cạch để lại hàng loạt hố sâu rợn người.
Khiên phòng hộ biến trở lại thành khối Rubik, bật vài cái trên mặt đất rồi bất động.
Khối vuông be bé đen tuyền lẳng lặng nằm im, trông có vẻ tủi thân một cách khó hiểu.
Trong đám đông có một người đàn ông bình tĩnh nhìn khối Rubik, nuốt nước bọt, khẽ cắn môi lấy hết can đảm chạy tới nhặt khối Rubik lên, lớn tiếng gọi: "Này! Bắt lấy!"
Sau đó dùng hết sức lực từ thuở bú sữa mẹ ra để ném khối Rubik đi.
Anh Hoan đang chạy nhanh vội quay đầu lại, tiếp lấy khối Rubik và lập tức mở khiên phòng hộ, ngăn cản chùm tia sáng từ súng laser.
Ở một phía khác, kẻ điên thiên hà vốn đang xem trò vui thấy vậy liền tức tối đi về phía trước vài bước, khiêng súng tính xử bắn người đàn ông dám chõ mũi vào việc người khác kia.
Người đàn ông tuyệt vọng chờ án tử.
Liêm Dứu tránh trong góc khuất thấy có kẻ điên thiên hà rời khỏi góc chết bèn gọn gàng bắn hắn.
Người đàn ông vốn đang chờ chết thấy vậy thì nhanh chóng chạy ngược vào trong đám đông, đến cái chóp mông cũng chẳng thấy đâu.
Mấy tên tội phạm còn lại lập tức tìm kiếm vị trí của tay súng bắn tỉa.
Khiên phòng hộ trở về khối Rubik, cây thước sắt lại xuất hiện chỉ trong chưa đến một giây.
Anh Hoan cầm thước sắt đập tới, sau đó giẫm lên nó, chống lên vách tường giữa không trung bằng cả tứ chi, chùng thân xuống, mượn lực bật ngược trở lại.
Đập vào súng laser lại đập dọc lên trên, bẻ gãy khớp cánh tay và đường dẫn năng lượng. Nơi bị thước sắt đập trúng lập tức xuất hiện một cái hố, mảnh vụn vật liệu rơi xuống như mưa.
Từ cuộc đối đầu trực diện này có thể thấy được, độ cứng của cây thước sắt so với cơ giáp phải cao gấp nhiều lần.
Gần như cùng lúc đó, thước sắt bị cánh tay trái của cơ giáp dội ngược về. Anh Hoan vừa vặn bắt được thước sắt trong lúc bị bắn ngược trở lại, rơi thẳng xuống chỗ khớp đầu gối. Bất ngờ vặn người 360° trên không trung, chộp lấy thước sắt đánh mạnh vào đó.
Rầm!
Tiếng vang ê răng bao trùm bốn phía, tất cả như bị quay chậm lại, mảnh vụn cơ giáp bị đập văng ra, chiếc cơ giáp to lớn, cây thước sắt cứng rắn, và cả anh Hoan giữa không trung.
Bức tranh tĩnh đột ngột biến động, cơ giáp ầm ầm quỳ sụp xuống, mảnh vụn rơi ra rào rào. Thước sắt như sao băng rơi xuống đâm thẳng vào sàn nhà, sâu đến trên dưới 20 centimet rồi đứng thẳng.
Anh Hoan đang rơi xuống cũng dùng tốc độ khiến người ta hoa mắt, xoay vòng lần nữa giữa không trung, đáp xuống mặt đất, thước sắt sau lưng, cậu đan tay kéo nó lên. Rồi lại không ngừng bước chạy về phía trước, nhanh đến mức chỉ còn lại vệt sáng bật nhảy lên trên chiếc cơ giáp đang nửa quỳ trên đất, không do dự đập xuống một khớp xương khác.
Chó Hoang: "Tao đ*t con mẹ mày!"
Toàn bộ mặt ngoài của cơ giáp đều bị thước sắt đập bẹp, dữ liệu rối loạn, nguồn năng lượng nhất thời bị cắt đứt. Chó Hoang bên trong cơ giáp lảo đảo, hoa mắt đến mức suýt nôn ra mật xanh mật vàng.
Thước sắt đập vào khớp cánh tay, trực tiếp gỡ cả cánh tay xuống. Rút thước sắt ném văng ra, cắm vào cổng năng lượng của cơ giáp, bề mặt cơ giáp lộ ra đường dẫn năng lượng xanh nhạt phát sáng.
Một số nơi hoàn toàn bị cắt đứt mạch năng lượng, tia lửa điện phóng ra tách tách.
Toàn bộ chiếc cơ giáp ầm ầm sụp đổ, bị hành hạ đến đứt tay lìa chân còn biến dạng, có thể coi là bi kịch điển hình của giới cơ giáp.
Cư dân mạng thiên hà và quần chúng vây xem: "oOo!!"
Anh Hoan nhẹ nhàng đáp xuống phần mặt bị biến dạng của cơ giáp, nâng cằm ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
Biểu cảm kiêu ngạo như toàn thể vũ trụ trừ cậu ra thì đều là rác rưởi, ấy mà không khiến người ta phản cảm, ngược lại chỉ muốn quỳ xuống hô to 666.
Phòng điều khiển cơ giáp phát ra tiếng vang nhỏ, cửa mở ra từ bên trong, Chó Hoang lồm cồm bò ra ngoài.
Cơ thể gầy gò bệnh trạng, tướng mạo chanh chua đáng khinh cùng một đôi mắt tam giác ngược âm hiểm độc ác.
Chó Hoang ngẩng đầu, nhìn về phía anh Hoan trên đầu gã với vẻ căm hận vô cùng. Đột nhiên gã dữ tợn cười ra tiếng, cười xong liền nhổ toẹt lên sàn, ác độc nói: "Xem như mày giỏi, hôm nay ông mày thua, là ông đây xui xẻo. Nhưng tất cả những kẻ đứng đây —— bao gồm cả mày, đều phải chôn cùng ông!"
Lời này vừa ra, lòng mọi người đều hoảng hốt.
Sở Tranh nói nhỏ: "Thiết bị phát nổ."
Quả nhiên, Chó Hoang đột ngột cầm kíp nổ trong tay, nhìn anh Hoan chằm chằm: "Có một thiên tài bậc này chôn cùng, và thêm ba vạn cái mạng, quy cách bồi táng của ông quả là đủ cao! Coi như cùng bậc với tướng quân hahahaha..."
Anh Hoan cười lạnh.
"Tôi không muốn chết huhuhu..."
"Mẹ ơi huhu..."
"Làm sao bây giờ? Quân cảnh thiên hà sao không tới cứu chúng ta?"
"Đ*t! Dù có chết ông cũng phải đấm thằng điên này một trận."
...
Tình cảnh rất hỗn loạn, không khí sợ hãi và bi thương bao trùm.
Quân cảnh thiên hà bên ngoài đã sẵn sàng cho công tác ứng cứu, lượng quân cảnh trà trộn vào cũng sẵn sàng hành động, cho dù hy sinh cũng phải cứu được mọi người.
Chó Hoang: "Ha ha ha ha khặc!"
Anh Hoan giẫm lên cánh tay cầm kíp nổ của gã, trong tay cậu là cái kíp nổ vừa mới cướp được. Từng cước đạp xuống, giẫm gãy cánh tay Chó Hoang như giẫm bóng bay. Nghe thấy tiếng xương gãy rõ ràng vang lên, anh Hoan sung sướng cong môi.
"Tướng quân không cần mạng người chôn cùng như mày đâu."
Trán Chó Hoang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cố gắng nhịn cơn đau dùng hết sức lực cuối cùng nhào lên, kích hoạt thiết bị phát nổ trên người mình.
Ánh mắt anh Hoan sắc lạnh, dùng chân đá gã ra xa. Nhưng Chó Hoang ôm chặt chân cậu, cười điên cuồng đắc ý: "Chúng ta cùng chết đi hahaha khặc!"
Tiếng cười sảng khoái của Chó Hoang bị nhét trở lại cổ họng gã, không dám tin nhìn chằm chằm trang bị thực hiện bước nhảy không gian anh Hoan cầm trên tay kia.
Đó là thiết bị thực hiện bước nhảy không gian mà Sở Tranh ném cho cậu ở khối vuông Titan. Số liệu cảm biến hồng ngoại được thiết lập trong đó đã mất hiệu lực, mà trong lúc hành hung cơ giáp anh Hoan đã dò xét số liệu hồng ngoại mới, ngay khi Chó Hoang lấy ra kíp nổ, cậu đã thiết lập giá trị xong.
Anh Hoan cười đáng yêu: "Tạm biệt nha."
Chó Hoang lẩm bẩm: "... Tao đ*t thằng cụ mày."
Khi không mang theo bug lớn như vậy.
Cùng với âm thanh của vụ nổ, Chó Hoang biến thành hàng ngàn mảnh vụn.
Mấy kẻ điên thiên hà mắt thấy xu hướng suy tàn lập tức dữ tợn chạy về phía đám đông. Trên người chúng đều đeo thiết bị phát nổ, nếu lao vào giữa đám đông và kích phát, ước tính sẽ có hàng trăm người thiệt mạng.
Sở Tranh liếc đám mất trí này, chép miệng mở hệ thống phòng hộ.
Trong nháy mắt, theo cảm biến hồng ngoại phát hiện cơ thể sống, tấm chắn phòng hộ nhanh chóng bao phủ tất cả mọi người trên tầng 76, bao gồm cả thú cưng.
Kẻ điên thiên hà cũng bị bao trong tấm phòng hộ, sau đó nổ tung, dùng thân mình làm ví dụ cho câu dùng tính mạng đốt pháo hoa.
Sở Tranh: "Lâm Vi, đi tháo gỡ thiết bị phát nổ. Cara, anh dẫn dắt tiểu đội tra xét trung tâm thương mại, cả mấy tầng trên dưới đều phải lục soát."
Nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy biến.
Hắn yêu bé ngoan ngầu lòi của hắn muốn chết, giờ này khắc này chỉ muốn ôm ấp hôn hít bế cao cao!
Lâm Vi và Cara nhanh chóng đáp lời.
Đại tá ra lệnh cho quân cảnh thiên hà: "Lập tức vào giải cứu con tin, tháo gỡ thiết bị phát nổ, ngoài ra nhanh chóng cứu chữa cho nạn nhân, tra xem còn kẻ điên thiên hà nào trốn thoát hay không. Những tiểu đội khác kiểm tra mức độ thiệt hại của tòa nhà Sao Song Tử! Báo lại tất cả các manh mối có liên quan đến kẻ điên thiên hà!"
"Rõ!"
- --
Liêm Dứu hạ súng, trân trọng vuốt ve nó như thần giữ của, thầm nghĩ, lại tiết kiệm được một viên đạn.
Nghĩ vậy, gã càng thêm yêu quý anh Hoan, người ngăn chặn kẻ điên thiên hà cho nổ tung trung tâm thương mại.
Dù gì cũng là người tốt bụng giúp mình tiết kiệm được một viên đạn.
- --
Ở một đầu khác, Sở Tranh đã tiến vào tòa nhà, nhìn thấy bóng anh Hoan liền chạy tới sau lưng cậu, dịu dàng gọi: "Em bé ngoan."
Tới đây, cho bé một nụ hôn yêu thương nè.
"Nói bao nhiêu lần rồi." Giọng anh Hoan trầm xuống như nín nhịn điều gì, cơ bắp toàn thân căng lên.
Sở thần kinh cả đầu toàn là hôn với hít nghe không rõ: "Hả?"
Anh Hoan chợt bùng nổ rút thước sắt: "Gọi là anh Hoan!!!"
- --
Phụt!
Bầu không khí yên tĩnh và trầm mặc tràn ngập trong phòng nghỉ nhỏ, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng, không khí trong lành tươi mát.
Trong một góc phòng nghỉ, mọi người với đủ loại cung bậc cảm xúc an tĩnh, bình thản, điềm nhiên, xấu hổ, vặn vẹo,... đều hiện ra rõ ràng.
Lâm Lập xem được cảnh cuối cùng của buổi phát sóng trực tiếp, cậu ta run bắn người, vắt chân lên cổ chạy đến trước mặt Sở Tranh, trông có vẻ rất phấn khích.
Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó dúm dó lại, nín cười muốn tắc thở khiến cả mặt đỏ phừng phừng lên.
Ở bên cạnh cậu ta là Lâm Vi và Cara, Lâm Vi vẫn là mỹ nhân băng giá, Cara cúi đầu xem lịch trình của tháng tới, cố sống cố chết không ngẩng đầu lên.
Trước mặt Lâm Lập có hai người, Sở Tranh ngồi trên sô pha đơn, thái độ bình thản tự nhiên. Anh Hoan đưa lưng về phía mọi người, đứng trước cửa sổ sát đất tựa như đang quan sát vương quốc của mình.
Còn Diệp Hoan Hỉ, cô không bỏ được công việc của mình.
Trên trán Sở Tranh có một vết đỏ lừ, thái độ hắn vẫn thoải mái: "Muốn cười thì cười đi."
Lâm Lập mím môi càng chặt, lắc đầu.
Cậu ta không dám.
Sở Tranh: "Không sao, cười đi. Lúc này tôi không phải Quân đoàn trưởng của các cậu, chúng ta chỉ đơn giản là bạn bè thôi. Giữa bạn bè đùa giỡn một chút cũng là bình thường."
Lâm Lập cẩn thận hỏi: "Thật, thật ạ?"
Khó trách cậu ta đột nhiên cẩn thận như thế, cậu ta thật sự sợ bản thân lỡ há miệng cười phá lên.
Thái độ Sở Tranh càng ôn hòa hơn: "Sau khi tan sở tôi có bao giờ cậy quyền lên mặt chưa?"
Đúng là chưa từng.
Lâm Lập nghĩ vậy thì thả lỏng ngay. Nhưng hãi hùng làm sao, ngay khi cái van đang đóng chặt chợt mở ra, tiếng cười to vang dội lập lấp đầy phòng nghỉ nhỏ.
"Ối mẹ ơi! Người anh em, cậu giỏi thật. Sao có thể dùng thước sắt đập trúng trán hay thế? Vết đỏ lớn vậy khi nào mới hết được. Ôi ôi không được há hahahahaha, cười chết hahahahah... Sếp, vết đỏ trên trán anh.... cười ẻ há há há há há..."
Lâm Vi và Cara lẳng lặng tránh xa khỏi Lâm Lập, dùng đôi mắt đồng cảm thương tiếc nhìn cậu ta.
Đúng là, làm nhi đồng thiểu năng trí tuệ sướng thật.
Sở Tranh cười khẽ rồi nói với Lâm Vi: "Kế hoạch huấn luyện của Lâm Lập soạn xong chưa?"
Lâm Vi gật đầu.
Sở Tranh nhàn nhạt nói: "Gấp đôi đi."
"Hahahaha khặc!" Lâm Lập héo như cà tím phơi sương, đáng thương hỏi: "Không phải đã nói sẽ không cậy quyền lên mặt sao?"
Sở Tranh thật sự không cậy quyền lên mặt, bởi vì ai đắc tội hắn đều bị hắn gây khó dễ thẳng mặt.
Lâm Lập vô cùng khiếp đảm trước Sở Tranh đang phát bệnh, vội vàng xoay người tìm Lâm Vi và Cara phân xử giúp. Giúp cậu, đứa nhỏ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực này.
Lâm Vi lạnh lẽo xoay người đi thẳng, cô là người cuồng công việc.
Cara còn phải hoãn lại một số lịch trình trước công chúng, thật sự rất bận.
Làm gì có ai rảnh giúp một đứa trẻ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực mà lại thiểu năng trí tuệ đâu.
Chẳng mấy chốc, trong phòng nghỉ chỉ còn anh Hoan và Sở Tranh.
Mọi người đi hết, Sở Tranh liền hóa thân thành em bé to xác, quấn lấy anh Hoan đòi chịu trách nghiệm.
Anh Hoan lạnh lùng nhìn: "Chịu cái con mẹ anh."
Sở Tranh chỉ vào vết đỏ trên đầu mình: "Em đánh thước sắt lên trán tôi trước mặt bàn dân thiên hạ, làm tôi bị xấu trai không cưới được vợ, không thể làm việc không kiếm được tiền không cưới được vợ, tất cả mọi người đều biết tôi bị em đóng dấu nên không cưới được vợ, em xem em có nên chịu trách nhiệm hay không?"
Anh Hoan liếc qua, nheo mắt nhìn dấu đỏ trên đầu Sở Tranh.
Sở Tranh bị cậu nhìn chằm chằm đến mức lạnh sống lưng, hắn cũng có chút chột dạ.
Anh Hoan chần chờ hỏi: "Lúc kẻ điên thiên hà bắt cóc trung tâm thương mại, anh đang ở đâu?"
Sở Tranh nhìn đi chỗ khác, giọng điệu nặng nề: "Tôi bị chặn ở ngoài, trong lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác nghẹt thở như bị ai bóp lấy trái tim vẫn còn hằn sâu trong ký ức đây này."
Ngoài miệng trìu mến chân thành, trong lòng: ớn lạnh.
Anh Hoan đã ở chung với tên dẩm này cả một năm trời trong khối vuông Titan, rảnh rỗi lại đánh nhau, đánh xong thì vai kề vai nướng BBQ. Sao cậu lại không nhận ra Sở Tranh có điểm là lạ được?
Anh Hoan nhảy lên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống, ngón trỏ nâng cằm Sở Tranh: "Sao tôi lại thấy anh đang qua loa với tôi?"
Sở Tranh đột ngột ôm chầm lấy anh Hoan như ôm em bé. Ngẩng lên, dùng ánh mắt vừa thâm tình vừa bá đạo thề thốt: "Nếu tôi dám qua loa với em, tôi sẽ bị phạt quỳ Ngôi sao đen."
Nếu anh Hoan có theo dõi bộ phim thần tượng tổng giám đốc bá đạo thịnh hành nhất hiện nay thì sẽ biết lời này rất quen thuộc, đó là câu thoại kinh điển nhất trong bộ phim.
Ngôi sao đen là thứ mà Công trình khoa học hy vọng nghiên cứu ra, có khả năng phát nổ khi bị đè ép đủ mạnh, biến thành những mảnh giống như ngôi sao đen văng tứ tung. Đen bóng xinh xắn, không tổn hại đến tính mạng con người, tuy bị nó nổ trúng thì xót đấy, nhưng lại có kiểu thú vị khác.
Ngôi sao đen được coi là một trong hai mươi sản phẩm đen hàng đầu của Công trình khoa học hy vọng, bởi vì nhân viên nghiên cứu thứ sản phẩm này đã nói trắng ra là anh ta chọc giận bạn gái, tự phát minh ra loại sản phẩm công nghệ để đem quỳ xin tha thứ.
Anh ta còn đắc chí nói rằng hiện giờ đã có thể vừa quỳ Ngôi sao đen vừa ngủ, liền tù tì ba tiếng đồng hồ vẫn ngon ơ —— ơ cái cmn nha!
Tuy rằng quần chúng đồng bào nam căm thù cái thứ sản phẩm đen này đến tận xương tủy nhưng nó lại rất được phái nữ đón nhận. Chưa kể đến tốc độ lây lan của bệnh não tàn phim thần tượng, nhanh đến mức khiến cho câu thoại này lọt vào top 10 lời lãng mạn của năm.
—— Dù sao người bình thường cũng khó lý giải logic của loại lời thoại này.
Anh Hoan lập tức đen mặt: "Anh đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!"
Sở bá tổng: "?"
Ngôi sao đen? Hừ, ai mà không biết thứ đó không thể nổ chết người?
Nói ra câu này đơn giản là đang vũ nhục chỉ số thông minh của anh Hoan. Hắn cho rằng anh Hoan không biết sự thật về Ngôi sao đen sao?
Anh Hoan lạnh lùng ném khối Rubik lên, hôm nay không đánh chết anh, cả đời tôi sẽ sống trong hối hận với chỉ số IQ cao ngất ngưởng do mẹ Diệp truyền cho!
Anh Sở không muốn nói gì nữa.
Anh Sở đau lòng khôn nguôi.
Anh Sở giơ tay hành động.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Hoan: Bé ngoan thẳng như sắt thép.
Anh Sở: Tôi đã quá mệt mỏi quá đau lòng quá tuyệt vọng quá bế tắc.