Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 55



Anh Hoan bỗng mở to mắt, phát hiện bản thân bị trói chặt trên một bàn thực nghiệm.

Tứ chi, cổ, thắt lưng đều bị trói bằng một luồng sáng trong suốt, anh Hoan phẫn nộ muốn tháo những dây trói này ra nhưng hoàn toàn bất lực.

Hiệu quả của thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất, tay chân cậu vẫn hơi nhũn ra.

Đây là loại thuốc gây mê đã được tăng liều lượng, lại chỉ có tác dụng với cuồng thú nhân, thành phần chủ yếu đến từ chất dịch do Trùng tộc tiết ra.

Chung quanh đều là những luồng sáng trong suốt chạy ngang dọc, một mặt phía sau dải ánh sáng là một nơi tương tự như phòng thí nghiệm. Nhân viên nghiên cứu đi đi lại lại.

Ba mặt khác phía sau dải ánh sáng là nhà tù, giam giữ tổng cộng 59 học viên quân sự.

Nhìn thấy anh Hoan tỉnh lại, nhóm Vương Thịnh và Ngụy Chương vội vã tiến đến sát luồng ánh sáng lo lắng hỏi: "Anh Hoan, cậu không sao chứ?"

Anh Hoan ngạo mạn hất cằm: "Anh Hoan trông giống con lửng sẽ xảy ra chuyện sao?"

Thân là đại lão, dù có chật vật đến mấy cũng phải giữ mặt mũi khí phách trước đám đàn em.

Ngụy Chương che miệng, nước mắt đảo quanh.

Quá cmn đáng yêu!

Quá muốn vuốt.

Anh Hoan tiếp tục hùng hổ: "Các cậu yên tâm, anh Hoan sẽ cứu các cậu ra!"

Nói xong còn nỗ lực đá đôi chân ngắn nhỏ.

Luồng sáng vẫn không chút hư hao.

Anh Hoan nằm đờ ra, da lông và cơ bắp buông thõng xuống như biến thành một vũng nước. Cậu trợn mắt nhìn trần nhà, nghiến răng bật dậy, lông trên người dựng đứng lên nhưng luồng sáng vẫn nguyên vẹn.

Còn cậu thì suýt đứt hơi.

Tức quá.

Anh Hoan chưa từng mất mặt như vậy, lòng thù hận hừng hực thiêu đốt.

Anh Hoan chìm trong cảm giác chật vật mất mặt tuyệt đối không biết đám học viên ngoài mặt thì theo dõi cậu, sau lưng trộm mở một diễn đàn #818* vị đồng đội có hình thú đáng yêu đến lật ngược vũ trụ của tôi#

* 818: hiểu đơn giản là "tám nhảm một chút".

Vì thông tin liên lạc của họ với bên ngoài đã bị cắt đứt nên diễn đàn này chỉ có 59 thành viên.

- --

【 Đệchhhh cm đáng yêu chết tui, chân ngắn nhỏ khua khoắng, cmn tôi thấy cả đệm thịt này. Hồng hồng mềm mềm, cưng xỉu. Đảm bảo có thể đấu ngang sức với lũ mèo trong cuộc thi thú cảnh thiên hà đó. 】

【 Đậu mịa số cậu may vậy! Từ góc này tôi không nhìn thấy được, dỗi! 】

【 Có chụp ảnh được không? 】

【 Để tôi thử chụp trộm. Đính kèm #Ảnh đệm thịt mềm mềm của anh Hoan#】

【 Tôi hít tôi hít! 】

【... Chúng ta như vậy không ổn lắm đâu? Anh Hoan bị trói trên bàn thí nghiệm còn đang nghĩ cách cứu bọn mình, mà mình lại ngồi đây thèm thuồng đệm thịt của cậu ấy. 】

【... 】

【... 】

【... Thực ra thì, mình cũng đâu có ra được. 】

【... Lúc nói lời này, nếu cậu có thể ngừng ấn lưu ảnh thì sức thuyết phục sẽ mạnh mẽ hơn đó. 】

...

Anh Hoan nghiêng đầu, phát hiện ra đám học viên bị nhốt trong khoang đối diện đang ra sức tác động vật lý một đứa trong số đó.

Các học viên khác thì mắt sáng hơn sao, trạng thái tinh thần trông không ổn lắm.

Anh Hoan nhíu mày, khinh thường miệt thị.

Cái đám thiểu năng này!

Sau đó là một tiếng thở dài như ông cụ non. Nếu không có anh Hoan, bọn này sao mà sống nổi đây?

Hứa Duy Nhất ngồi xổm trên đất, ngửa đầu nhìn anh Hoan trên bàn thí nghiệm. Mặt mày cậu ta không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt lại quá quỷ quyệt.

Vương Thịnh ngồi bên cạnh hắn ta: "Thấy thất vọng rồi hả?"

Hứa Duy Nhất lắc đầu: "Tôi càng hưng phấn, trong ghi chép về dã thú, lửng mật mang hình tượng hiền lành vô hại như mèo con. Tại sao anh Hoan lại mạnh như vậy? Cho dù không phải hình thái lửng mật, tôi cũng rất tò mò tại sao cậu ấy lại mạnh hơn những cuồng thú nhân cùng cấp. Phá cơ giáp, giết khủng long, thậm chí vượt cấp khiêu chiến Vương Trừng mà còn đánh ngang tay."

Vương Thịnh: "Cậu nghĩ thế nào?"

Hứa Duy Nhất: "Trong thiên hà vẫn lưu truyền một câu, cuồng thú nhân thủy tổ rất mạnh, có thể tay không phá nát cơ giáp quân sự cấp A. Thậm chí họ mạnh đến mức có thể đi ngang trên hành tinh Titan."

Thế hệ cuồng thú nhân thủy tổ luôn được gắn với nhiều loại màu sắc thần bí khác nhau, quân đội và chính phủ cũng mặc kệ những tin đồn như vậy. Nhưng thế hệ cuồng thú nhân đó đã sớm bị tận diệt trong thời đại chiến tranh thiên hà, giờ chỉ còn lại ba nguyên soái.

Mà nguyên soái sẽ không tùy tiện ra tay, trong khi các thế hệ cuồng thú nhân trẻ tuổi lại ham mê cơ giáp. Vì thế, hình thú của họ không mạnh như thế hệ thủy tổ trong lời đồn.

Vì thế càng lúc càng nhiều người không tin cuồng thú nhân có thể tay không phá cơ giáp quân sự cấp A, chỉ cho rằng họ dựa vào công nghệ quân sự hiện đại, lực lượng vũ trang và máy móc.

Mặc dù anh Hoan phá cơ giáp ngay trước mặt mọi người, nhưng khoảng chênh lệch giữa cơ giáp quân sự cấp A và cấp D thật sự quá lớn, như sự khác biệt giữa một con tàu sân bay và một chiếc máy bay vận chuyển.

Vương Thịnh: "Cậu nghĩ gì kệ cậu, nhưng đừng có đặt bẫy anh Hoan."

Hứa Duy Nhất cười bệnh hoạn: "Lo tôi làm cậu ta bị thương à?"

Vương Thịnh: "Không. Tôi sợ cậu bị giết."

Hứa Duy Nhất: "..."

Trở lại với anh Hoan đang bị trói, cánh cửa bật mở, một đám người bước vào. Cầm đầu là một ông già u ám, cái nhìn của lão khiến mọi người thấy không thoải mái, như thể tất cả sinh vật sống đều là đối tượng thí nghiệm trong mắt ông ta.

Moss cúi đầu: "Tỉnh sớm như thế, xem ra khả năng kháng thuốc của cơ thể mạnh hơn tao nghĩ."

Trợ lý bên cạnh Moss nghe vậy bèn lấy sổ ghi chép luôn mang bên mình ra ghi lấy ghi để.

Anh Hoan: "Mi tiêm gì vào anh Hoan đấy?"



Moss: "Thuốc mê chiết xuất từ chất dịch của Trùng tộc, chỉ hữu dụng với cuồng thú nhân. Giá thị trường rất đắt, cướp được từ bọn buôn lậu, một giọt giá 10 vạn tinh tệ."

Lão nói là "cướp", tức là giết người buôn lậu và đoạt từ tay chúng.

Moss đi vòng vòng quanh anh Hoan, ánh mắt lão như đang nhìn một miếng thịt heo thượng hạng, đang tính toán xem nên bắt đầu xẻo từ chỗ nào trước.

Anh Hoan bị dọa bởi trí tưởng tượng của bản thân, khẽ chớp chớp mắt.

Đột nhiên, khuôn mặt nhăn nheo của Moss dán sát vào mặt cậu, xấu xí, âm u, ghê tởm, tản ra mùi hư thối.

"Tao sẽ cải tạo mày thành vật thí nghiệm hoàn hảo nhất."

Anh Hoan lườm lão, chợt duỗi cổ cắn tóc Moss nhằng nhằng, làm sao cũng không nhả.

Moss hoảng hồn: "Kéo nó ra! Nhanh lên!"

Mấy chục người vội xúm vào, người kéo anh Hoan, người kéo Moss, nhưng tóc lão bị anh Hoan cắn chặt quá, kéo một thôi một hồi mà vẫn không ăn thua.

Moss đau đến thét lên: "Đồ ngu, không biết lấy kéo cắt hả?"

Lúc đang chuẩn bị dùng kéo cắt, anh Hoan bất ngờ nhả ra, hai đội kéo co ai nấy lảo đảo, suýt chút nữa ngã sõng soài.

Nhưng kẻ đau khổ nhất chính là Moss, lão tháo bộ tóc bị anh Hoan cắn xuống, lộ ra một cái đầu trọc xấu xí.

Cái đầu hói của Moss không giống cái đầu bóng loáng của Diệp Đại Nguyên soái. Thay vào đó là những vết sẹo trải rộng, gớm ghiếc đáng sợ.

Anh Hoan nhổ "ble ble", nhỏ nhẹ non nớt nói: "Lão già rác rưởi, hóa ra là đồ hói đầu chết tiệt. Hehe, còn dùng keo dán tóc vào đầu nữa chứ, lần sau ông xé cả mảng da đầu của mày xuống."

Hung ác, xấu xa, bố láo bố toét.

Moss kinh hoàng trợn tròn đôi mắt, mí mắt gần như sắp chạm đến lông mày. Nhãn cầu lão lồi cả ra, tia máu đỏ ngầu lan khắp tròng trắng mắt. Đáng sợ nhất chính là cảm xúc trong mắt lão vẫn hờ hững vô cảm, giống như một đôi mắt làm từ máy móc.

"Tóc! Trả tóc tao đây!" Moss nghẹn ngào rống lên, hoảng hốt không tả nổi.

Trợ lý trả tóc giả cho lão, lão cướp lấy đội lên đầu, vẻ mặt hoảng loạn với tạm coi như bình tĩnh lại. Cuối cùng, lão gườm gườm nhìn anh Hoan.

"Tiêm liều lớn thuốc mê cho nó, lập tức liêm chất lỏng số 1 vào."

Trợ lý: "Tiến sĩ, vẫn chưa kiểm tra thể chất ——"

"Không cần." Ánh mắt Moss như sắp ngưng tụ thành chất độc: "Chết thì ném ra khỏi phi thuyền, dù sao còn cả đống vật mẫu đằng kia."

Trợ lý im lặng, xem ra tóc giả đúng là vảy ngược của tiến sĩ.

Anh Hoan cười khẩy, nhe một hàng răng nanh to đùng ra.

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào Moss, thẳng thắn không hề che đậy, cậu thèm ăn.

Cậu ngửi được một mùi hương giòn ngọt, rất thơm ngon.

* Anh Hoan không ăn thịt người, nhưng ẻm thấy Moss ngon là có lý do, về sau sẽ giải thích.

Moss không hiểu sao lại có cảm giác như mình là ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, nỗi sợ ám ảnh lão như bóng ma không tiêu tan. Nhưng lão biết bản thân dè chừng anh Hoan, tất cả tế bào trong cơ thể lão đang gào thét đòi giết chết cậu.

Lão chẳng màng bản thân đã từng vừa ý với cái vật mẫu này thế nào, hiện tại trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ.

Giết!

Trợ lý: "Tiến sĩ, bây giờ tiêm chất lỏng số 1."

Moss xua tay: "Tiêm đi."

Chất lỏng màu xanh băng theo mạch máu truyền vào cơ thể anh Hoan, tuy rằng không biết là gì nhưng mọi người đều nhận ra đó không phải thứ tốt.

Mọi người bị giam giữ trong các phòng giam xung quanh thấy vậy thì tức điên. Mấy người trong số đó còn định phá vỡ luồng sáng, nhưng đều là tốn công vô ích.

Dù có ngốc đến mấy họ cũng đoán được giờ họ rơi vào tay một phòng nghiên cứu trên cơ thể người, nhưng không ngờ người gặp nạn đầu tiên lại là anh Hoan.

Làm thể thí nghiệm, thật ra cảm xúc của anh Hoan không biến động gì lắm. Khi chất lỏng vừa chảy vào cơ thể, cậu cũng không cảm thấy có gì biến đổi.

Qua vài phút, những thay đổi bắt đầu phát sinh từ trong mạch máu, một phần hệ thống miễn dịch bị phá hỏng, tiếp theo là hàng chục tỷ tế bào trong cơ thể liên tục mở khóa, đứt đoạn, chết đi và tái cấu trúc.

Anh Hoan không thể động đậy, dù chỉ nhích một ngón tay cũng là quá sức.

Cảm giác toàn bộ cơ thể chợt không thể nhúc nhích này cũng tương tự như lần tiến hóa gen trước đó.

Điểm khác chính là thời gian cậu không thể tự khống chế cơ thể mình là rất ngắn, trong khi lần này lại kéo dài lâu hơn.

Bởi vì cậu bị ép tiến hóa, tiến hóa vượt cấp.

Lúc này anh Hoan đã đoán được chất lỏng đó có tác dụng gì, không thể phủ nhận, tuy thực nghiệm này rất điên rồ nhưng hiệu quả lại rất đáng chú ý.

Rắc rối duy nhất là cậu có khả năng bị hòa tan vì không thể chịu nổi quá trình tiến hóa vượt cấp quá nhanh chóng này.

Khi gen tiến hóa quá nhanh sẽ làm tế bào, mô và các cơ quan khác không thể phối hợp với nhau, không thể theo kịp tốc độ tiến hóa, khiến cả cơ thể tan rã và biến mất.

Cơ thể không chịu nổi tốc độ tiến hóa của gen, không đuổi kịp thời gian, tự nhiên sẽ biến mất.

Anh Hoan thậm chí còn không thấy đau đớn, tốc độ tiến hóa quá nhanh, nỗi đau hệ thần kinh ngoại biên tiếp nhận vừa mới về đến trung khu thần kinh đã bị phá hủy toàn bộ, hệ thần kinh được xây dựng lại một lần nữa.

Cứ thế lặp đi lặp lại, trông bề ngoài dường như không thay đổi nhiều, nhưng bên trong không khác nào bị sóng thần tàn sát, cuộc chiến trong gen vẫn tiếp tục, khốc liệt mà nhanh chóng.

Mấy chục trợ lý kết nối thiết bị với thần kinh của anh Hoan, tất cả phản ứng bên trong đều hiện rõ trên màn hình. Do tốc độ tiến hóa quá gấp, khiến cho hơn 70-80 nhân viên nghiên cứu bên ngoài cổng ánh sáng phải vội vã ghi chép.

Trợ lý xem xong ghi chép, báo cáo Moss: "Sự tiến hóa gen đang tiến gần đến mức hoàn thiện. Tế bào, mô, các cơ quan v.v đã trải qua quá trình tiến hóa lọc bỏ, trước mắt không có gì bất thường. Các chức năng còn lại cần phải quan sát thêm."

Moss: "Tiêm chất lỏng số 2."

Trợ lý chợt ngẩng đầu, sợ hãi nói: "Tiến sĩ, tốc độ tái tổ hợp còn đang không theo kịp tốc độ tiến hóa gen."

Huống chi học viên quân sự đang nằm trên bàn thí nghiệm đã tiếp nhận thông tin ban đầu về cơ thể người bằng cách "copy paste" thông qua kết nối thần kinh và ứng dụng công nghệ tái tổ hợp phân tử ba chiều.

Việc tiêm chất lỏng số 1 để tăng tốc độ tiến hóa gen đã khiến cho sự tổ hợp các phân tử hữu cơ của học viên quân sự cực kỳ thiếu ổn định, nếu tiêm chất lỏng số 2 vào, cậu sẽ tan biến ngay lập tức.

Cả cơ thể sẽ biến thành một phân tử bị thời gian hoà tan, không thể tái cấu trúc được nữa.

Vì thế, trợ lý không thể hiểu được suy nghĩ của tiến sĩ. Tính đến thời điểm hiện tại cậu là mẫu thí nghiệm duy nhất thành công. Nếu có thêm thời gian, chắc hẳn còn có cơ hội tiếp tục tạo ra một thực nghiệm hoàn hảo nữa.

Moss điên rồ ngang ngược: "Vừa lúc có thể chứng minh, nếu không còn cơ thể gen có thể tồn tại một mình trong vũ trụ hay không."

Trợ lý dao động, tuy gã ủng hộ giả thuyết gen là sự tồn tại cao cấp hơn cơ thể sống có trí tuệ. Nhưng ——

Gã nhìn đối tượng thử nghiệm thành công duy nhất —— thật đáng tiếc.

Nếu thất bại, không biết về sau có tìm được vật thí nghiệm thích hợp nữa không.

Moss: "Nó không phải học viên ưu tú nhất, mà chúng ta vẫn còn 59 đứa giỏi như nó."



Nói cách khác, chắc chắn không chỉ có một mẫu thí nghiệm thành công.

Trợ lý bị thuyết phục, bắt đầu tiêm chất lỏng số 2 vào cơ thể anh Hoan.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể chú lửng mật nhỏ bắt đầu biến hóa từng chút một, như bug xuất hiện trong một chuỗi số liệu dài dằng dặc, bị máy chủ xóa bỏ nhưng lại ngoan cường sống sót, lúc ẩn lúc hiện.

Chú lửng nhỏ duỗi thẳng người, ngửa đầu rên rỉ trong yên lặng.

Các phần tử cấu thành dây thanh quản của cậu đã bị hòa tan nên không thể phát ra âm thanh, cũng vì thế mà cậu chẳng biết bản thân phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Các học viên khác thấy vậy thì giận đỏ bừng hai mắt, tim đau đến thắt lại.

Mọi người thường mất cảnh giác trước những sinh mệnh bé nhỏ đáng yêu, bộc lộ phần mềm yếu nhất trong tim và thể hiện mọi cảm xúc ấm áp nhất. Đặc biệt là các cô cậu thiếu nam thiếu nữ, tuổi trẻ giàu tình cảm lại càng không chịu nổi mặt tối của cuộc sống, không thể chấp nhận bỏ mặc để một sinh linh đáng yêu chịu tra tấn.

Huống chi, anh Hoan còn là bạn, là chiến hữu của họ.

Trong nội bộ, họ là đối thủ cạnh tranh. Với bên ngoài, mọi học viên quân sự đều là chiến hữu.

Ngụy Chương thử tấn công luồng sáng nhưng đều thất bại.

Tô Nha ngăn cậu ta lại nhưng bị cậu ta đánh cho một cái.

Hứa Duy Nhất núp đằng sau, lật tung những thứ trộm giắt trong người, bao gồm các loại thiết bị phát nổ và thuốc bổ sung năng lượng.

Đám học viên xung quanh ngơ ngác nhìn rồi không nói nên lời, quả nhiên bọn Bạo phá là kiểu sinh vật giống như lỗ đen.

Các học viên Bạo phá khác: Không không không, bọn tôi không giống. Không phải bọn tôi. Đừng nói bừa.

Bên kia, trông như phải chịu đựng rất nhiều nhưng thật ra là sướng đến lâng lâng – anh Hoan: Đồ đb, tụi nó tính "mật ngọt chết ruồi" với anh Hoan! Quả nhiên là bụng dạ khó lường, âm u ác độc!

... Nhưng mà thoải mái quá.

Thoải mái như được ngâm mình trong suối nước nóng, hoàn toàn không muốn tỉnh lại.

Không. Không được.

Sự nghiệp chinh phục vũ trụ của anh Hoan còn chưa hoàn thành!

Chú lửng nhỏ nặng lòng sự nghiệp phát ra tiếng gầm trong yên lặng, thề phải xé nát ý đồ xấu xa của kẻ địch.

Cảnh tượng này trong mắt những người khác lại thành cậu đang đau đớn muốn chết...

Trên thực tế, anh Hoan thật sự không cảm nhận được chút đau đớn nào, chất lỏng số 1 thúc đẩy quá trình tiến hóa gen, chất lỏng số 2 củng cố gen tiến hóa. Sự thoải mái từ sâu trong các tế bào khiến anh Hoan dễ chịu đến mức buồn ngủ, tựa như trẻ nhỏ được bọc trong nước ối.

Nhưng tình huống này rất nguy hiểm, chứng tỏ cơ thể, thần kinh, mô và tế bào của cậu đang dần mất cảm giác, chịu sự điều khiển thuần túy của gen.

Khi cậu đang cảm thấy thoải mái, cũng là lúc cơ thể cậu từ từ tan vỡ.

May mà sự nghiệp còn chưa hoàn thành đã giúp cậu làm chậm lại tốc độ của quá trình tiến hóa cấp cao, không đến mức lập tức nát vụn trở thành gen.

Thật là một cách thức tự cứu độc đáo.

Hứa Duy Nhất tháo rời tất cả thiết bị phát nổ, rút một số linh kiện ra rồi lắp ráp thành vũ khí mới thật nhanh và khéo léo. Sau đó nạp tất cả năng lượng mình có vào trong vũ khí, bắn thử vài cái rồi đưa cho Tô Nha.

Tô Nha sửng sốt: "Cái gì đây?"

Hứa Duy Nhất tiếp tục lắp vũ khí mới, mở miệng giải thích mà vẫn cặm cụi liến thoắng: "Súng áp suất tổng hợp năng lượng phá hủy cấu trúc phân tử chuyển hóa năng lượng thành nhiệt độ cao, có thể phá hủy cấu trúc phân tử có độ ổn định cao nhất là MS7000. Theo tôi ước tính, độ bền của dải ánh sáng dao động trong khoảng MS5000 đến MS6000."

Vạn vật trong vũ trụ đều do phân tử tạo thành, tính ổn định của cấu trúc phân tử quyết định độ bền của vật thể đó. Dải ánh sáng tạo thành buồng giam các học viên cũng do một loại phân tử tạo thành, độ ổn định rất khả quan cho nên không thể dùng vũ khí thông thường để phá hỏng.

Nhưng nhiệt độ cao có thể phá hỏng các loại cấu trúc phân tử ổn định, chỉ cần xác định được số liệu về độ ổn định là có thể tìm cách tách gãy.

Vương Thịnh nhìn lướt qua, lập tức đề nghị mọi người vây xung quanh Hứa Duy Nhất, bao gồm giám sát xung quanh. Sau đó nhắn tin lên diễn đàn hỏi có ai còn nguồn năng lượng, nhưng phần lớn đều phản hồi không còn.

Bởi khi họ bị bắt vào đây, vũ khí và nguồn năng lượng còn dư đều bị tịch thu mất.

Càng so, mọi người càng cảm thán, đám Bạo phá này không khác nào cái hố đen.

Ngay lúc này, có người từ bên ngoài phòng thí nghiệm bước vào, thì thầm vài câu. Những người khác lập tức liếc chúng học viên đang bị giam giữ với ánh nhìn kỳ lạ.

Vương Thịnh hơi sững người, nhưng đã hiểu ra rất nhanh.

Thiết bị liên lạc của họ đã bị theo dõi.

Không bao lâu sau, có người đi thẳng về phía phòng giam của Vương Thịnh.

Những học viên khác bao quanh Hứa Duy Nhất, cảnh giác trừng mắt nhìn kẻ địch. Mà Hứa Duy Nhất đang giành giật từng giây để tháo dỡ, lắp ráp vũ khí.

Đang lúc chúng định mở cửa nhà giam, cả phi thuyền đột ngột rung chuyển dữ đội. Người trong khoang thuyền ngã trái ngã phải, bám vào vật thể cố định mới tạm đứng vững.

Tiếng còi báo động kêu ầm ĩ, bầu không khí căng thẳng tức khắc lan tràn.

Moss: "Chuyện gì thế này?"

"Có kẻ địch tấn công! Quân đội và tàu chiến tinh tế đang tạm dừng trên bầu khí quyển."

"Cái gì!?" Moss kinh ngạc: "Quân đội và tàu chiến không phải dừng —— máy bay trung chuyển và quân đội đang hạ cánh?"

"Đúng!"

Vẻ mặt Moss thâm độc: "Lập tức bảo Lục Loan và Vua người cá ra đối chiến."

Lão cuống đến quay tới quay lui, biểu cảm vặn vẹo ra lệnh: "Bắt nó ——" lão chỉ vào anh Hoan và một số học viên khác: "Bắt tất cả đi. Mở lối thoát hiểm khẩn cấp, nhanh!"

Đúng lúc này, Tô Nha sử dụng áp suất nhiệt đã được Hứa Duy Nhất cải tiến bắn vào dải ánh sáng, làm nó tan rã ngay lập tức. Lính gác của kẻ địch thấy vậy bèn nâng súng nguyên tử chuẩn bị bóp cò, Tô Nha lập tức nổ súng theo phản xạ.

Lính gác lập tức hóa thành khói bụi.

Tô Nha giật bắn mình, thứ đồ chơi này mạnh quá đi.

Những học viên phía sau đồng loạt quay sang nhìn Hứa Duy Nhất... nhìn súng hắn ta đang lắp, mắt lòe lòe ánh xanh.

Moss hoảng sợ, mở dây trói anh Hoan, tính bế cậu lên chạy thoát thân.

Tuy trời sinh lão đã sợ anh Hoan, nhưng cậu là người duy nhất chịu được chất lỏng 1 và 2, dù thế nào lão cũng không thể buông tha cậu được.

Anh Hoan nằm ngay đơ bị bế lên nhét vào một khoang năng lượng, chợt nở một nụ cười hung dữ ——

Anh Hoan *** chết con mẹ mày!