Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng gọi. Tiếng nói kia phi thường quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ không hiểu vì đâu.
Tiếng gọi ‘Khởi Linh’ kia ôn nhu mềm mại như nước, dường như có thể khiến cho xương khớp người ta run lên đến rụng rời. Rõ ràng là giọng nói của đàn ông, bất quá ngữ điệu như thế lại không khiến cho người ta khó chịu… trái lại còn có cảm giác thật sự bùi tai… …
A! Mẹ nó! Đây không phải là giọng nói của tôi sao?! Tôi nhất thời thanh tỉnh không ít, cảnh vật xung quanh cũng chầm chầm khôi phục lại vẻ sắc nét rõ ràng, tiếp đó tôi phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung. Xảy ra chuyện gì vậy?!
Tôi bị dọa cho phát hoảng, ngây ngây ngốc ngốc đảo mắt nhìn khắp xung quanh… Kỳ thực cũng không tính là bị treo lơ lửng ở giữa không trung đi, bởi vì tôi cũng chỉ cách mặt đất khoảng chừng mấy chục cm mà thôi. Nhưng cái khiến cho tôi vạn phần kinh sợ chính là… tôi cư nhiên lại bị treo trên cổ của chính mình!! (bị treo ở chỗ viên ngọc rồi -_- ta nói ngọc kia chắc chắn là có tình có ý với Tiểu Tà mà a)
Đúng vậy! Đúng vậy!! Tôi không có nhìn lầm! Đàn dơi kia đã không thấy đâu nữa, mà Muộn Du Bình lúc này đang nằm vật ở một bên vách đá, xem ra bởi vì kéo tôi lên khỏi mặt nước mà hao tổn rất nhiều thể lực, cho nên tạm thời nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn tôi… tôi hình như vừa rồi đang nằm bên cạnh anh ta, thế nhưng lúc này đã ngồi dậy, dịch chuyển đến sát gần thân thể Muộn Du Bình.
Tôi đang nằm mơ sao? Hay là tôi đã phát điên rồi? Vì cái gì tôi vừa ngẩng đầu lên lại có thể nhìn thấy cần cổ và quai hàm của chính mình? Còn nữa, nếu như tôi hiện tại đang bị treo lủng lẳng ở đây, vậy thì ‘Ngô Tà’ đang lò dò đến chỗ của Muộn Du Bình kia là ai?! Mà cả thanh âm nũng nịu gọi ‘Khởi Linh’ lúc trước lại là do ai thốt ra?!
Đang lúc luống cuống tay chân không biết phải làm như thế nào thì sự việc xảy ra tiếp theo lại càng làm cho tôi vạn phần kinh hãi. ‘Tôi’ đã chậm rãi áp sát tới bên cạnh Muộn Du Bình, người kia vẫn còn nhắm mắt không hề phản ứng lại hành động của ‘tôi’, nhưng mà ‘tôi’ kia cư nhiên lại vươn tay sờ sờ lên mặt anh ta!!
Tôi ngu luôn rồi! Mà Muộn Du Bình hình như cũng choáng váng không nhẹ. Anh ta mãnh liệt mở mắt, tràn đầy nghi hoặc liếc nhìn ‘tôi’ một cái. Kế đó sự tình diễn biến còn có phần khủng khiếp hơn, ‘tôi’ hình như khẽ mỉm cười một cái, sau đó cư nhiên xoay người ngồi khóa trên thân thể anh ta.
Nếu như hiện tại tôi có thể lên tiếng thì nhất định sẽ phun ra một loạt những lời chửi mắng thậm tệ nhất trên đời. Này! Này! Này! Mày đang làm gì? Mày đang làm cái gì vậy hả?! Ông đây còn chưa làm đâu! Dựa vào cái gì mà mày dám xuống tay trước a?! … … Không! Không! Không phải! Như thế này là không được! Này! Mau bò xuống khỏi người anh ta, có nghe không?! Cái tên ngu xuẩn kia!!
Tôi không dám tiếp tục nhìn nữa, bởi vì ở ngay vị trí hiện tại, đập vào mắt tôi chính là một gương mặt vô cùng kinh ngạc của Muộn Du Bình. A a a a a – Trương Khởi Linh! Muộn Du Bình! Tiểu ca! Ngàn vạn lần đừng tin đây là tôi nha! Dứt khoát như vậy đi, anh vung tay một cái đánh ‘tôi’ bất tỉnh luôn đi cho rồi!
“Ngô Tà?” Muộn Du Bình thế mà cũng không ra tay, chỉ đơn giản chống người nhổm dậy, nghi hoặc hỏi ‘tôi’, “Cậu làm sao vậy?”
Hỏi rất hay! Ai nói cho tôi biết là tôi bị làm sao đi! Tôi thực sự là không đành lòng nhìn thẳng mà… Hiện tại mặt tôi đã sắp chạp đến bờ ngực trần trụi của Muộn Du Bình rồi.
“Khởi Linh…” Thanh âm của ‘tôi’ hết sức mềm mại nhu hòa, lại còn mang theo vào phần hỡn dỗi rất đáng yêu.
Tôi trong lòng đại thán. Trước giờ thế mà không hề phát hiện ra dây thanh quản của mình còn có thể thiên biến vạn hóa, tạo ra một loại thanh âm ướt át hơn cả phụ nữa thế này đấy.
‘Tôi’ vòng tay lên cổ Muộn Du Bình. Khoảng cách giữa hai người lúc này đã cực kỳ nhỏ, tôi cơ hồ còn có thể cảm nhận độ ấm phát ra từ thân thể của cả hai.
“Khởi Linh, tôi thích anh…”
‘Uỳnh’ một tiếng sấm nổ giữa trời quang, một phát đánh cho tôi cả trong lần ngoài đều cháy xém. Được, được lắm, ngay cả cái câu ‘tôi thích anh’ mà cũng nói ra rồi! Tôi không tin, ‘tôi’ kia còn có thể bày ra trò gì được nữa.
Bất quá, tôi thực sự có chút chờ đợi phản ứng của Muộn Du Bình. Tôi ngẩng đầu âm thầm quan sát biểu cảm trên mặt anh ta. Người kia hai mắt mở to, chằm chằm nhìn thẳng vào ‘tôi’.
… Chàng trai đáng thương, xem ra đã bị dọa không ít rồi.
Tôi vốn định nói nếu như không muốn gặp lại nhau thì tôi cũng không miễn cưỡng. Thời gian trôi qua, tình cảm cũng sẽ dần dần phôi phai thôi, đúng không?
Trước đây tôi đã từng nghĩ, nếu như thật sự phải thổ lộ, tôi cũng sẽ chọn một nơi thực lãng mãn tràn ngập ý tình, diễn một hồi cẩu huyết Quỳnh Dao, sau đó khi anh ta từ chối, tôi sẽ tiêu sái bỏ lại một câu ‘tôi không miễn cưỡng anh’.
Bất quá, hiện tại là cái tình huống gì? Này! Đừng nha! Mày không thấy sau lưng anh ta còn có một cây đao hay sao?! Mày nói mấy câu hù dọa anh ta cũng không tính là cái gì, nhưng như thế nào còn định… a a a a … đừng có hôn xuống!!
Trải qua một hồi đấu tranh vô nghĩa lúc trước, tôi hiểu được sự tồn tại của tôi lúc này không hề có chút ảnh hưởng nào tới hai người kia cả. Vì thế, tôi chỉ có thể trừng mắt mà nhìn ‘tôi’ ôm lấy cổ Muộn Du Bình, bên môi mang theo một nét cười mị hoặc chậm rãi áp tới, đè chặt lên môi của anh ta.
Tôi gần như khẳng định rằng, Muộn Du Bình kia sẽ vì hoài nghi ‘trinh tiết’ của mình bị đe dọa mà liều mạng chống cự. Trong một khoảng khắc, tôi liếc mắt nhìn đến thanh Hắc kim cổ đao của Muộn Du Bình, lại ngước mắt nhìn lên cái cổ trắng mịn non mềm của chính mình, thật sự muốn hung hăng mà nghẹn ngào mấy tiếng.
Chẳng lẽ cái mạng nhỏ này của tôi cứ vì thế mà bị chặt mất sao?! Mà nguyên nhân mất mạng lại là vô cớ phi lễ với Muộn Du Bình?
Xong rồi, dù sao tôi cũng không ngăn cản được, không nhìn một chút cũng phí phạm nha! Nghĩ thế, tôi liền ngẩng đầu nhìn lên, chuẩn bị tinh thần chiêm ngưỡng một hồi huyết án xuất phát từ một nụ hôn.
Tôi quan sát những biến đổi trên khuôn mặt của Muộn Du Bình, chỉ thấy ngạc nhiên ban đầu đã dần biến mất, thay vào đó, ánh mắt anh ta tựa hồ lại toát ra một chút… trầm mê? Anh ta nhìn ‘Ngô Tà’ đang áp tới mỗi lúc một gần, thế nhưng cũng không có ý đẩy ‘Ngô Tà’ ra, chỉ thoáng ngả người ra sau một chút, ý đồ kéo dãn khoảng cách giữa cả hai.
Bất quá, ‘tôi’ nhích được một bước lại muốn một thước, hai tay vòng qua cổ Muộn Du Bình, thoáng dùng sức, ngăn chặn anh ta tiếp tục giật lùi.
Bất chợt tôi tựa hồ nhìn thấy một tia gì đó lóe lên trong mắt Muộn Du Bình. Anh ta cư nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng ‘tôi’, ngay sau đó ngẩn đầu lên đón nhận nụ hôn mà ‘tôi’ đang nhiệt tình đặt xuống!
Sẽ không phải là thật sự hôn nhau đi???? Đầu óc tôi cứ thế mà ong ong kêu vang một trận…
— *gào thét* Tiểu Tà, như thế nào ở ngay thời điểm quan trọng này mà bất tỉnh hả —