Động tác của người này thực sự là siêu hoàn mỹ, vừa phóng khoáng tiêu sái lại lưu loát trơn tru, nếu không nhìn vào thần sắc của anh ta tôi quả thực muốn vỗ tay ngợi khen một cái.
Muộn Du Bình gắt gao nhìn tôi, ấn đường dường như đen kịt, sắc mắt tái xanh. Tôi vội vàng lùi về phía sau hai bước, không dám tiếp tục nhìn anh ta nữa, vừa đảo mắt khắp nơi vừa làm bộ huýt sáo một hồi.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy anh ta than nhẹ một tiếng. Tôi nghe được âm thanh này thì cả người phát run, kiểu gì cũng có cảm giác như thể người kia đã ở ranh giời chỉ chực chờ bùng nổ rồi vậy. Tôi thật không hiểu vì sao anh ta đã chê tôi vướng vúi ấy vậy mà còn năm lần bảy lượt cứu tôi. Đương nhiên suy nghĩ này hoặc ít hoặc nhiều cũng kéo theo vài phần tức giận…
Thực sự là mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia, khi tôi không có cảm giác gì, anh ta đối với tôi xem như cũng khá ân cần. Mà, đến khi tôi phát hiện mình đã yêu thích anh ta, chỉ cần một chút lãnh đạm của anh ta thôi đã khiến cho tôi khổ sở, thì anh ta lại bắt đầu xa lánh tôi. Quả thực là… cực kì khó chịu!
Sống mũi dâng lên một hồi chua xót, tôi tận lực phớt lờ loại cảm giác hít thở không thông này, cũng là phớt lờ thân ảnh đang đứng trước mặt mình đây. Tôi xoay người đi đến chỗ của Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính.
Gian thạch thất này diện tích không lớn, cùng lắm chỉ rộng bằng một nửa phòng chủ mộ mà thôi. Xung quanh cũng không có vật trang trí đặc biệt nào, chỉ có vách tường đá gồ ghề mà mấy cái trụ đèn nhô ra bên trên bề mặt.
Ông chủ Hoàng lúc này nửa nằm nửa ngồi bên trên mặt đất hừ hừ mấy tiếng. Thoạt nhìn thì gã ta mắt vẫn ra mắt, mũi vẫn ra mũi, chẳng những không hốc hác mặt mày mà toàn thân vẫn tràn đầy sinh lực. Lão K cúi đầu vừa nghỉ ngơi vừa phòng bị ở bên cạnh gã ta, lúc nào cũng sẵn sàng bóp cò khẩu súng trong tay.
Ở bên kia A Qua cầm nỏ tự chế chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của lão K. Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính đang ngồi đối diện mấy người bọn họ. Bàn Tử vẫn đang nằm bất động, thế nhưng khiến cho tôi không còn lời nào để nói chính là gã ta lại đang ngáy phì phà phì phò có vẻ đang ngủ rất say sưa. Mà Hắc Nhãn Kính lại nhàn nhã ung dung không tưởng, nhặt một hòn đá vẽ vẽ mấy nét ở dưới chân, chẳng biết lại đang hý hoáy cái gì.
Tôi ngồi xuống bên người Hắc Nhãn Kính, anh ta liền cầm bình nước đưa sang cho tôi. Sau khi nhận lấy uống qua loa vài hớp, tôi mới chợt nhớ tới một vấn đề, “Này, ở gian phòng chủ mộ kia rốt cuộc các anh đã nhìn thấy cái gì?”
Động tác của Hắc Nhãn Kính hơi hơi dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, đáp, “Cậu là hỏi về mấy tấm phù điêu đó à?”
Tôi gật đầu. Lúc trước tôi có hỏi qua Bàn Tử, thế nhưng gã ta chỉ chú ý đến minh khí đồ cổ của gã chứ hoàn toàn không trả lời câu hỏi của tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn rất tò mò, không biết bên trên tấm phù điêu đó có khắc cái gì mà lại khiến cho mất người bọn họ bỗng dưng nhìn tôi như quái vật vậy.
“Trương Khởi Linh bảo chúng tôi không được nói, sợ sẽ dọa cho cậu sợ.” Hắc Nhãn Kính nhún vai, “Nhưng anh ta đã đắc tội với tôi rồi, cho nên tôi liền mặc kệ anh ta. Cậu đoán xem, trên bức phù điêu kia khắc cái gì?”
Tôi vốn dĩ đang vì mấy chữ ‘Trương Khởi Linh bảo chúng tôi không được nói’ này chọc cho bực bội, lại nghe Hắc Nhãn Kính đánh đố một câu như thế, liền quay ra ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Tôi quay đầu nhìn về phía Muộn Du Bình, chỉ thấy đối phương vẫn đang mải theo dõi hành động của con rắn kia, ngay sau đó lại nghe Hắc Nhãn Kính hắc hắc cười, nói, “Hai bộ xương khô.”
“Hả?” Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hắc Nhãn Kính.
Người nọ nhận lấy bình nước tôi trả lại, tự nhiên đưa lên miệng uống mấy hơi, nói tiếp, “Bức phù điêu thứ nhất có khắc hai người, mỗi người cầm trong nửa miếng Lung văn song bức ngọc. Bức phù điêu thứ hai, hai người đó ghép hai miếng ngọc kia lại thành một khối. Ở bức phù điêu thứ ba, hai người đang cầm hai miếng ngọc kia liền biến thành hai bộ xương khô.”
“Có thể trên thực tế không khoa trương như vậy đâu. Nhưng là ngọc này chắc chắn không có lợi đối với thân thể.” Người nọ dùng tay đẩy gọi kính đen xì trên mặt lên một chút, rất có phong phạm của học giả, nói, “May là trên người cậu chỉ có một nửa khối ngọc cho nên cũng không có ảnh hưởng nghiêm trọng gì. Thêm nữa, cậu lại liều mạng giữ chặt miếng ngọc như thế, cho nên quyết định tạm thời không nói cho cậu biết mà thôi.”
Lòng tôi âm thầm căng thẳng, bàn tay bất tri bất giác vỗ nhẹ lên miếng ngọc đang đeo trên cổ kia, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo giống như rơi thẳng xuống hầm băng vậy.
“Đừng lo, chúng tôi sẽ không để nửa miếng ngọc còn lại tới gần cậu đâu.” Hắc Nhãn Kính nhìn thấy bộ dạng của tôi thì bật cười, vỗ vỗ vào vai tôi, “Nếu như thực sự không yên tâm, vậy thì cậu cứ dứt khoát tháo miếng ngọc kia xuống đi.”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, Hắc Nhãn Kính này cũng thực thân thiện dễ gần đi.
“Nói như thế, khối ngọc này rất nguy hiểm sao?”
Hắc Nhãn Kính còn chưa kịp lên tiếng trả lời câu hỏi của tôi, một thanh âm nghe đặc biệt cáo già đã từ đằng sau vọng tới, “Thực sự rất nguy hiểm, người anh em, cậu vẫn nên giao khối ngọc này cho tôi đi.”
Tôi nghe tiếng thì giật nảy mình, mãnh liệt xoay người nhìn lại phía sau. Chỉ thấy ông chủ Hoàng đã lồm cồm bò dậy vỗ vỗ bụi đất bám dính trên thân thể mình, mà lão K đang ở một bên giúp gã xử lý vết thương.
Thanh âm của Hắc Nhãn Kính mang theo tiếu ý, thế nhưng nhiệt độ cũng hạ xuống thấp rất nhiều, “Sao nào? Năm chọi hai, các người còn muốn làm phản?”
Ông chủ Hoàng hắc hắc cười vài tiếng, nụ cười kia quả thực làm cho người ta nghe mà sởn cả da gà, “Trước không nói tới chuyện chú mày và thằng mập kia bị thương nặng đến không thể nhúc nhích được, mà tình huống hiện tại, cũng không thể tính là năm chọi hai được đâu.”
Vừa nghe gã nói như thế, tôi âm thầm căng thẳng, vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy cái nỏ tự chế của A Qua chẳng biết từ lúc nào đã nhắm thẳng về phía Muộn Du Bình đang bước tới chỗ chúng tôi.
Trong đầu tôi nổ bùm một tiếng. “A Qua?!” Không kịp suy nghĩ, lời nói thế nhưng đã buột ra khỏi miệng rồi, “Cậu làm cái gì vậy?!”
Toàn bộ gian thạch thất trong nháy mắt yên tĩnh dị thường, chỉ còn thanh âm của tôi va đập vào vách tường dội lại trong không gian nghe mà phát rùng mình. Bầu không khí nhàn nhã lúc vừa rồi lập tức tan biến, thay vào đó là sự khẩn trương hồi hộp cứ thế mỗi lúc một lan tràn.
Hắc Nhãn Kính vẫn không thể nhúc nhích, Bàn Tử hiện tại còn chưa tỉnh. Tôi gắt gao nắm chặt khẩu súng lục trong túi áo mình, trên trán mồ hôi không ngừng túa ra ướt đẫm. Muộn Du Bình đang ở cách chúng tôi khoảng chừng năm mét. Không nói tới sức chiến đấu của lão K và ông chủ Hoàng, chỉ nói tới chuyện bọn họ có hai người, trong tay lại cầm theo một khẩu súng, như thế cũng đủ để đánh gục tôi rồi. Một khi tôi chết, Hắc Nhãn Kính và Bàn Tử đương nhiên thành cá nằm trên thớt mặc người chém giết mà thôi.
Muộn Du Bình bất chợt dừng bước, hình như đã nhìn ra dấu hiệu bất thường, toàn thân mãnh liệt tràn ra sát khí. A Qua lập tức giương nỏ, ánh mắt như lâm đại địch mà bắn thẳng về phía Muộn Du Bình.
“Chúng mày chẳng lẽ cho rằng Khô Quy Tử là do bọn tao giết hay sao?” Ông chủ Hoàng đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí vô cùng hả hê đắc ý, “Ông già kia cũng không phải chỉ có danh hão, tiêu diệt một con cáo già như thế, nếu không dùng đến người lão ta tin tưởng không chút đề phòng thì làm sao có thể thành công?”
Nghe xong lời này tôi âm thầm chấn động, nhớ tới thân hình gầy gò teo tóp của ông cụ kia, lửa giận lập tức dâng lên ngập lòng. Thế nhưng Hắc Nhãn Kính lại kéo tôi một cái, ý bảo đừng lên tiếng, sau đó anh ta nhìn về phía A Qua, thanh âm trầm thấp nghiêm túc hiếm có, nói, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
A Qua nhún vai, tựa hồ như gỡ bỏ cái mặt nạ non nớt thường ngày, biến thành một thổ phu tử sành đời lọc lõi, đáp, “Miếng ngọc kia vốn là ông mày tìm ra, thế nhưng lão già kia lại cứ nhất định chen chân vào. Mày nói xem, một chén canh còn đòi phân chia, đã phân chia, vậy thì phân chia đi a, cớ sao còn lén trộm hàng của ông đi mất? Con mẹ nó! Lão ta làm thế là có ý gì?”
“Cho nên mày giết ông cụ?”
“Tao giận không kìm được. Hắc, vốn dĩ không có ý định giết chết lão ta, chỉ muốn dọa cho lão một trận rồi giao món hàng ra thôi. Ai ngờ lão khốn ấy thà chết cũng không chịu, còn nói hàng đã đem sang tay cho người khác rồi. Trong cơn tức giận, tao cũng không phải một người dễ nói chuyện đâu.”
A Qua cười cười. Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, sao lại cảm thấy nụ cười kia có vài phần giống với vẻ mặt của ông chủ Hoàng.
Bất chợt thằng nhóc quay đầu nhìn về phía tôi, con mắt giăng đầy tơ máu, “Sớm biết nửa miếng ngọc ở trong tay mày, tao đã không phí công đánh chết lão già kia, cứ thế tìm đến của nhà mày có phải là xong rồi không? Hả, ông chủ Ngô?”
“Không phải.” Tôi lên tiếng.
A Qua ngẩn ra một lúc đột nhiên lại nhếch miệng cười đến là mất tự nhiên, “Mẹ nó, thời điểm này rồi mà còn cứng miệng.”
“Cậu cho rằng Khô Quy Tử là vì tiền mà bán miếng ngọc đó cho tôi sao?” Tôi nhìn chằm chằm cung nỏ trong tay A Qua, không nhanh không chậm nói, “Lần trước khi hạ đấ, kỳ thực không phải cậu luôn đi theo ông cụ đúng không?”
A Qua biến sắc, không đáp. Trái lại, ông chủ Hoàng ở một bên lại hỏi vặn một câu, “Thằng ranh, làm sao mà mày biết được?”
“Tôi biết cậu ta và các người chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm hai khối ngọc này.” Tôi cong môi cười, “Kỳ thực, khi còn ở dưới đấu Khô Quy Tử đã sớm tìm thấy cả hai nửa của miếng ngọc này rồi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc. A Qua rống lên với tôi, “Mẹ mày, đừng có ba hoa! Lão già kia nếu đã tìm đủ cả hai khối ngọc thì sao lại vô duyên vô cớ trả về chỗ cũ? Mày cho rằng lão rỗi hơi chắc?!”
Tôi vẫn lặng lẽ nhìn về phía cậu nhóc, đáp, “Trước khi cậu giết ông cụ, có nhìn kĩ cánh tay trái của ông ấy không?”
A Qua híp mắt tựa hồ như đang hồi tưởng lại một cái gì.
“Trước khi ông cụ chết, tôi cũng từng gặp qua một lần. Tôi phát hiện cánh tay trái của ông ta giống như bị đốt cháy mà teo lại như một khúc xương khô.” Tôi mỉm cười, “Cậu nói lần trước hạ đấu cậu chưa từng tới gian phòng chủ mộ, vậy lần này thì sao? Đã tận mắt nhìn thấy bức phù điêu được chạm nổi ở trong căn phòng đó chưa? Chẳng lẽ cậu không liên tưởng đến điều gì à?”
A Qua bất ngờ biến sắc, mãnh liệt lùi về phía sau một bước.
Tôi giận tái mặt, “Đúng! Ông cụ kia vốn chỉ là nghe lời đồn về miếng ngọc cho nên mới khăng khăng cùng các cậu hạ đấu. Mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến những gì xảy ra mới mình rồi, ông ta mới xác định được hai khối ngọc này là tà vật! Đó cũng chính là lý do vì sao ngôi mộ cổ tồn tại cả trăm ngàn năm này đã bị đào bới không ít lần mà hai miếng ngọc trấn mộ ấy vẫn còn nguyên vẹn!”
“Ông cụ biết rằng các cậu không lấy được ngọc sẽ không chịu bỏ qua, cho nên mới trả lại nửa khối ngọc vào gian thạch thất phía Đông này, vờ như chỉ tìm được một nửa. Sau khi trở về ông ta lại lén trộm nửa miếng ngọc kia đem bán với giá thấp rồi quyết tâm không chịu hạ đấu một lần nữa. Con mẹ nó, cậu cho rằng tất cả những gì ông cụ làm là vì ai?! Chỉ sợ là khi xuống đến âm phủ rồi ông ta cũng không biết người mà mình một lòng che chở lại chính là một con sói con đi!”
Tôi giận đến toàn thân run rẩy. Tuy rằng Khô Quy Tử cũng là một thổ phu tử tàn nhẫn, thế nhưng dù sao ông ta cũng hết lòng hết dạ chiếu cố người của mình. Chỉ tiếc, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh ấy.
Mọi người xung quanh trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên ông chủ Hoàng nở một nụ cười, “Cho dù như thế thì có làm sao? Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hiện tại, vấn đề là hai khối ngọc kia sẽ rơi vào tay ai.”
Vừa nghe ông chủ Hoàng nói như thế, khẩu súng của lão K lập tức giơ lên, A Qua cũng mãnh liệt ngẩng đầu, bộ dáng vận sức chờ phát động.
Lòng tôi bỗng nhiên chùng xuống. Những lời vừa rồi tuy rằng hợp tình hợp lý, thế nhưng hoàn toàn chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi, chủ yếu là để lương tâm của A Qua trỗi dậy. Thế nhưng hiện tại xem ra muốn cảm hóa thằng nhóc này thực không dễ dàng gì.
Tình cảnh của chúng tôi hiện nay vô cùng nguy hiểm. Tôi vừa dịch mấy bước chân dự định ra tay thì một tiếng nói bất chợt vang lên.
“Thì ra là thế.”
Muộn Du Bình chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, không biết có phải ảo giác hay không, thế mà tôi lại thấy khóe miệng của anh ta khẽ cong lên thành một nụ cười. Người này! Không nhìn rõ hiện trạng hay sao, thời điểm bây giờ vô cùng nguy hiểm nha!
Bỗng nhiên, Hắc Nhãn Kính ở bên cạnh tôi cũng nhảy dựng lên, giống như không có việc gì nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên người. Tôi trợn mắt há mồm nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Bàn Tử đang nằm ngáy khò khò cũng đã đứng dậy từ lúc nào, sắc mặt thực rất khó coi.
“Anh… các anh…” Miệng tôi đóng mở liên tục, trong nhất thời không biết phải nói sao.
Hắc Nhãn Kính hì hì cười, vỗ nhẹ lên vai tôi, “Cậu thực sự cho là tôi bị đạn bắn xuyên qua phổi hả? Thằng nhóc kia còn muốn cùng Trương ảnh đế thử sức một hồi chứ!”