Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 32: Phiên ngoại 2



Quân vương mất nước.

Cát vàng phủ kín đất trời, một mảnh đìu hiu hoang tàn xơ xác. Sương mù mờ mịt tản mác khắp nơi, hơi thở suy vong lụn bại đánh ập tới gương mặt mối người.

Ngô vương mất nước, đứng ở trên nóc tòa thành nhìn xuống cảnh tượng đổ nát khói cuộn mịt mù trước mặt. Mùi máu tanh nồng ở trong không khí từng trận từng trận ào tới, cùng với những thanh âm tuyệt vọng kêu gào của binh lính, còn có tiếng xác thịt bị cắt xé tả tơi… mang lại cho người ta cảm giác vừa xa xôi lại vừa hư ảo…

Tình thế trước mắt đã không cách nào cứu vãn. Ngô quốc diệt vong dưới tay của Đại Tây quốc đã từng bị chính mình đánh bại cách đây hai mươi năm. Ai mà ngờ được, giọt máu hoàng thất duy nhất sót lại của vương triều Đại Tây sau hai mươi năm bỗng nhiên vươn mình trở dậy, chỉ trong mười sáu ngày đêm ngắn ngủi liền công phá hơn nửa giang sơn này.

Mười sáu ngày đêm.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tất cả mọi chuyện huyền hoặc mơ hồ, tựa như một giấc mơ không cách nào tỉnh lại.

Đứa trẻ mồ côi của hoàng thất Đại Tây quốc năm nào, Trương Khởi Linh, cũng chính là đệ nhất Đề đốc Ngô quốc hiện nay, là nam nhân từ nhỏ cùng ta chơi đùa cùng ta khôn lớn, và rồi trở thành ái nhân kề cận bên ta. Chỉ trong một đêm, cuối cùng hắn lại thề rằng phải lấy mạng ta. Làm sao ta có thể nào tin được?

Ta khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ nửa miếng hồng ngọc đang đeo trên cổ. Lung văn song bức ngọc. Có người từng nói, ngươi là linh vật mà cũng là tà vật. Nếu ngươi có thể kết hợp cùng nửa miếng ngọc còn lại, có thể chấn hưng thiên hạ, mà cũng có thể nước mất nhà tan. Thật không ngờ, ngươi chấn hưng thiên hạ của ta, rồi lại thẳng tay tiêu diệt chính thiên hạ vừa mới chấn hưng này.

Ba ngày trước, kinh thành bị tấn công, Trương Khởi Linh thẳng tay treo đầu của Vương tướng quân lên trước cổng thành. Khuôn mặt trên cái đầu đó tuy rằng đã bắt đầu thối rữa, thế nhưng vẫn mang theo một tia tiếu ý ngạo mạn vô cùng. Chính là, vết cắt hung tàn đỏ sậm ở trên cổ kia đã tuyên cáo rằng, nam nhân oai phong lẫm liệt một thời này sẽ không thể nào tỉnh lại được nữa.

Phan Đô thống phụ trách canh giữ kinh thành, bất chấp quân lệnh, như điên như dại một mình xông vào doanh trại địch nhân ý đồ gỡ cái đầu lâu kia xuống. Thế nhưng hắn thất bại thảm thương, bị vô số mũi tên đâm xuyên qua thân mình, cứ thế ghim chặt ở cổng thành. Thời khắc cuối cùng, hắn dốc toàn bộ sức lực còn sót lại, ngẩng đầu, cuồng vọng cười lớn, như thể đáp lại từng hồi lắc lư lay động của cái thủ cấp đang treo ở trước tường thành.

Giật mình nhớ lại thời ấu thơ, bốn người chúng ta ở ngự hoa viên chơi đùa vui vẻ. Mỗi lần bị thua ta đều chỉ vào tên họ Vương kia mà mắng to, nói hắn là tên mập đệ nhất Ngô quốc này. Khi ấy hắn nhìn ta cười phi thường đắc ý, mà Trương Khởi Linh và tiểu Phan cũng ở một bên cười khanh khách không ngừng.

Tam hoàng thúc đứng bên cạnh ta bất thình lình ngửa mặt lên trời cười lớn. Hắn nói hắn sống hơn nửa đời người, không phải là để chờ nhìn ngày Ngô quốc diệt vong. Hắn chỉ vào ta mà mắng: ta là một tên cầm thú cũng không bằng, chỉ vì một nam nhân mà có thể hy sinh cả đất nước. Hắn nói, Ngô gia bất hạnh cho nên mới sinh ra một tên cặn bã như ta, biết bao nhiêu người hy sinh máu thịt mới có thể gây dựng được quốc gia này, thế mà rơi vào tay ta lại dễ dàng tan nát. Hắn nói, sau khi ta chết rồi, đừng đi gặp liệt  tổ liệt tông, cứ thế mà trở thành cô hồn dã quỷ lưu lạc khắp nơi đi.

Ta im lặng nhìn hắn, không bi thương cũng không tức giận. Sau khi phụ hoàng băng hà, là tam thúc đã từng bước phò tá ta ngồi lên vương vị, tận tâm tận sức dạy dỗ ta, vì ta mà dọn dẹp nghịch thần tặc tử cản bước trên đường. Thế nhưng ta lại phụ hắn, cũng là phụ cả thiên hạ này.

Bất chợt, tam thúc nắm chặt lấy tay ta, trên khuôn mặt tựa hồ đã già đi hơn chục tuổi lộ vẻ kinh hãi không gì sánh được. Hắn nói, “Tà nhi, chạy đi! Chạy thật xa khỏi nơi này, càng xa càng tốt! Hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Tam thúc vừa lẩm bẩm một câu như thế vừa thụt lùi lại phía sau.

Ta nói, “Tam thúc, không cần nữa.” Thanh âm của ta nhanh chóng tan vào trong gió, nghe thực yếu ớt và vô lực, hệt như bộ dạng của ta lúc này, mờ nhạt như một u linh.

Tam hoàng thúc thả mình từ trên thành lâu rơi xuống, ngay sau đó  một mảnh huyết hoa nhiễm đỏ một vùng. Hắn vốn dĩ phải được an hưởng tuổi già, rồi thanh thản ra đi giữa những ánh mắt ngưỡng vọng của mọi người, chứ không phải như lúc này, biến thành một đống xương trắng hòa vào vô số những bộ xương vô danh khác ở bên dưới tường thành.

Xa xa, từng hồi kèn lệnh vang lên thê lương mà thảm thiết, binh sĩ của ta vẫn còn đang chống trả đến phút cuối cùng. Bọn họ đã từng kiêu hãnh oai hùng biết bao, làm sao có thể chấp nhận chuyện chỉ trong một đêm đã bị địch nhân giẫm nát.

Kỳ thực, không phải chúng ta suy yếu mà là do quân địch quá cường mạnh. Trương Khởi Linh sống trong triều đại này hai mươi năm, đối với toàn bộ cục diện Ngô quốc đều nắm rõ không gì sánh được. Tập kích bất ngờ, kế hoạch lại vô cùng tỉ mỉ, giống như một mũi kiếm sắc bén không chệch một li mà cắm thẳng vào trái tim của đất nước này.

Ngô quốc, thiên triều thượng quốc đã từng hùng bá một phương, hiện tại đang giống như một con dã thú giãy dụa gào thét trong tuyệt vọng, từng bước từng bước một chìm vào hắc ám triền miên.

Còn nhớ đêm cuối cùng ngọt ngào ấm áp, ta rúc mặt vào hõm cổ người kia, nến đỏ lập lòe, màn trướng buông lơi, không khí tràn đây luyến lưu và ái muội. Hắn vuốt nhẹ nửa khối Lung văn song bức ngọc ở trên cổ ta, tựa hồ có điều suy nghĩ đăm đăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Vài lần hỏi chuyện không thấy hắn trả lời, ta cười cười há miệng ý đồ cắn hắn.

Chằng ngờ, hắn thế nhưng bịt lại miệng ta, hỏi, “Chúa thượng, nếu như hoàng tử Đại Tây quốc vẫn còn sống, ngươi có khi nào tìm mọi cách để tận diệt hắn hay không?”

Ta híp mắt, không mấy để tâm, “Đại Tây quốc?”

“Ngươi có làm như vậy không?” Hắn lại hỏi, ngữ khí phi thường nghiêm túc.

“Đương nhiên ta sẽ.” Ta cũng không phải người lương thiện, để ngồi vững ngai vàng này, tay ta cũng đã nhiễm đầy máu huyết rồi. Dư đảng đối đầu đương nhiên phải đuổi cùng giết tận, đó chính là điều đã ngấm sâu vào trong cốt tủy của con cháu Ngô gia.

Hắn không nói gì thêm. Ánh sáng đèn cầy lờ mở ảm đạm khiến cho ta không cách nào nhìn nhìn rõ, thế nhưng, hình như trong đôi mắt hắn mơ hồ dâng lên một tầng hơi nước rất nhạt nhòa.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác lo lắng không hiểu vì sao, bởi vậy ta nói ta mệt.

“Ngủ đi.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà trầm thấp, vô cùng khác biệt so với mọi ngày.

Đó là lần cuối cùng ta nghe thấy giọng nói của hắn, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh ta chỉ còn là một mảnh giường lạnh ngắt như tờ.

Trong nháy mắt ta hiểu – đã có chuyện xảy ra. Kỳ thực, ta đã mơ hồ có dự cảm nhưng vẫn tận lực trốn tránh cái hiện thực này. Đáng buồn biết bao nhiêu! Trương Khởi Linh! Hai mươi năm qua ngươi chưa từng tin ta.

Một bàn tay nắm chặt lấy cổ chân ta. Cúi đầu, thì ra chính là Vương Minh – thị vệ thiếp thân của ta. Ta gần như đã không còn nhận ra hắn, chỉ thấy trên mặt hắn toàn là máu, thân thể không ngưng run rẩy liên hồi, sau lưng là một vết đao sâu hoắm cơ hồ có thể thấy được cả xương. Hắn há miệng, hơi thở mong manh yếu ớt.

Ta khom lưng xuống. Hắn nói, “Chúa thượng, chạy mau!”

Ta mỉm cười, vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt dính đầy máu đỏ của đối phương. Nam nhân này xấp xỉ tuổi ta, trên mặt vẫn còn sót lại vài phần ngây thơ cũng khờ dại, thế mà cũng không thể sống qua được ngày hôm nay.

Ta rút bội kiếm bên hông, nói, “Vương Minh, kiếp này, cảm tạ ngươi.”

Khuôn mặt ngây thơ của người kia bỗng nhiên xuất ra một tia sửng sốt, thế rồi sau đó tựa hồ hiểu được một điều gì, hắn mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười kia, ta bất chợt có loại cảm giác dường như tất thảy những gì đang chứng kiến đây chỉ là áo giác, mọi chuyện vẫn còn thực tốt đẹp thực hoàn mỹ giống như ngày hôm qua…

“Chúa thượng… nếu còn có kiếp sau, ta… ta nhất định… tiếp tục hầu hạ cho ngài.”

Ta gật đầu, đáp, “Được, ta chờ ngươi.”

Vung kiếm quét xuống, một đường cắt trúng cổ họng của đối phương. Máu tươi thấm ướt y bào, sắc vàng rực rỡ bỗng chốc được điểm thêm huyết hoa đỏ thẫm, vô cùng chói mắt.

Đến lúc này đây, không còn một ai cản gió che mưa trước mặt của ta nữa rồi. Giữa thiên địa này cuối cùng chỉ còn lại một mình ta, cô đơn đối mặt với ngươi.

Ta đứng ở thành lâu, một thân mặc hoàng bào của đế vương, cực kì bắt mắt.

Giữa khói lửa mịt mù, ta chợt mỉm cười, dùng ánh mắt bễ nghễ chúng sinh nhìn xuống toàn thiên hạ, hệt như vào lễ đăng cơ ngày ấy. Chỉ là thứ mà ta đón nhận lúc này không phải là những tiếng hò reo tung hô sùng kính, thay vào đó là một mảnh đao quang kiếm ảnh máu huyết ngập trời.

Trương Khởi Linh, ta lặng lẽ nhớ đến cái tên này. Nam nhân đang dẫn đầu đoàn quân phiến loạn đứng dưới tường thành, một thân hắc y giáp bạc cưỡi trên tuấn mã trắng phau, khuôn mặt bởi vì chém chém giết giết mà nhiễm đầy huyết sắc. Khoảng cách quá xa, ta không thể nào nhìn rõ biểu tình của người nọ, nhưng ta biết, trong đôi mắt hắn chắc chắn không còn nhu tình và lưu luyến của ngày xưa.

Cảm giác tê liệt trong tâm can cuối cùng bị xuyên thủng, trái tim ta đau đớn như bị xé nát ra. Thời khắc cuối cùng ở bên nhau ta cũng chưa hề phát hiện, thì ra ta đã yêu người nọ đến mức không thể dừng lại được nữa rồi.

Chỉ mười sáu ngày không gặp, ta nhớ hắn, ta nhớ đến nỗi tâm tư như muốn vỡ vụn ra. Ta tham lam nhìn người trước mặt, tựa hồ tất thảy những gì thuộc về hắn đều hằn sâu vào trong đáy mắt của ta.

“Ngô vương! Xuống đây!”

Trong đội quân phiến loạn bỗng nhiên vang lên một giọng nói chẳng biết là của ai, ngay sau đó, cả đám người giương vũ khí trong tay, điên cuồng gáo thét, “Xuống đi! Xuống đi! Xuống đi–!”

Thanh âm của bọn chúng rung trời chuyển đất, tựa như lưỡi kiếm xé toạc cả không gian, làm cho lòng người chấn động. Trương Khởi Linh trở mình xuống ngựa, tùy tiện vung tay. Ngay lập tức, thứ âm thanh kia dường như bị chặt đứt, cứ thế tiêu thất vào hư không.

Trong khoảnh khắc ta lại cảm thấy vui mừng, Khởi Linh của ta, bất kể là ở nơi nào cũng đều là một vị anh hùng được người người ngưỡng mộ. Ngươi thực sự thích hợp để đứng ở vị trí tối cao.

“Ngô vương,” Thanh âm của hắn lạnh băng không hề có lấy một tia cảm xúc, “Mời xuống đây đi.”

Vì thế ta liền bước xuống, ta vẫn luôn như thế, đối với hắn đều là rất mực nghe lời. Hắn gọi ta là ‘Ngô vương’, là ‘chúa thượng’, lại chưa bao giờ gọi thẳng tên ta. Người này không vì được sủng mà kiêu, từ trước tới nay lúc nào cũng e dè cẩn trọng, chưa bao giờ vượt quá giới hạn nửa phần.

Tất thảy mọi người ở dưới thành lâu đều chú mục vào nhất cử nhất động của ta, cả kinh thành im ắng chỉ có tiếng bước chân ta vang vọng từng hồi. Ta tận lực bảo trì nụ cười trên môi, cũng là bảo trì phong thái thanh cao cuối cùng của hoàng tộc.

Giấu một thanh Hắc kim đao trong tay áo, ta cười lạnh, nói, “Trương Khởi Linh, ngươi muốn giết ta.”

Đứng trước mặt hắn, ta khẳng định một câu như thế, hoàn toàn không chút nghi vấn, bởi ta biết, hắn muốn giết ta, tất cả người trong thiên hạ này đều biết, hắn muốn giết ta.

“Ngô vương, ngài nói đùa sao?” Thanh âm phi thường lạnh lẽo, hắn đáp, “Nợ nước thù nhà gánh nặng trên vai, ta đã nhịn nhục hai mươi năm chính là để chờ đợi thời khắc cuối cùng này.”

“Nhịn nhục.” Ta thấp giọng lẩm nhẩm lại một câu như thế. Vốn dĩ ta tưởng bản thân đã đủ cứng cỏi rồi, chẳng ngờ vẫn không khỏi đau lòng vì hai chữ ấy.

“Ngươi có yêu ta không?” Ta hỏi hắn.

Xung quanh vang lên những tiếng hít khí còn có vài tiếng cười chế nhạo cùng với thanh âm to nhỏ thì thầm.

Trương Khởi Linh bất chợt mỉm cười, một nụ cười cực kì tà ác. Ta chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ dùng một biểu tình như vậy để nhìn ta.

“Lúc nào ta cũng muốn giết ngươi. Thực sự, ngay cả thời điểm nằm trên thân thể ngươi ta cũng chỉ mong ngươi lập tức chết đi.”

Đám người xung quanh bỗng chốc bật cười, có kẻ còn ác liệt mà huýt sáo. Ta híp mắt nhìn hắn, lại nhìn nửa miếng Lung văn song bức ngọc còn lại hắn đang đeo trên cổ kia, cuối cùng mỉm cười, nói, “Thì ra là như thế.”

Ta rút thanh Hắc kim đao giấu trong tay áo, vọt tới hai bước, đâm thẳng vào bụng đối phương. Máu đỏ trào ra thấm ướt tay ta, ấm nóng thế nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Xung quanh lập tức nổi lên vô vàn những tiếng kinh hô, thanh âm đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang lên liên tục.

Trương Khởi Linh trợn mắt nhìn ta, dường như không thể nào tin được. Sau đó, hắn bất chợt mỉm cười. Nụ cười tràn đầy ẩn ý kia đối với ta đã vô cùng quen thuộc, bởi vì khi hắn nói hắn lúc nào cũng muốn ta chết, ta cũng đã cười như vậy. Một nụ cười tuyệt vọng, không chút lưu tình.

Nhìn xem, ngươi thực đáng đánh, hai mươi năm rồi, đến tận thời khắc cuối cùng, ngươi vẫn không chịu tin ta.

Hắn vung tay đánh một chưởng vào trước ngực ta. Một tiếng rạn nứt vang lên, mấy khúc xương kia căn bản không cách nào chịu nổi một đòn của hắn, vì thế tức khắc đứt gãy rụng rời.

Thế nhưng, ta vẫn có thể… ta vẫn còn có thể… Ta vẫn còn có thể vận kinh công, còn ngươi thì không! Đao kia đã đâm trúng đan điền, cho nên ngươi sẽ không thể đuổi kịp ta đâu, đời này, sẽ không còn ai có thể đuổi theo ta nữa.

Ta dùng hết sức lực thối lui về phía sau. Thời điểm ấy, ta nhận ra trong đáy mắt ngươi không ngừng dâng lên sự kinh ngạc, thậm chí cả sắc mặt cũng trở nên trắng bệch dần. Ngươi hẳn là đã biết rồi đi. Nửa miếng Lung văn song bức ngọc ngươi đeo trên cổ, giờ phút này, ta đang nắm chặt trong tay.

Ta mỉm cười, vươn tay cởi mảnh ngọc trên cổ mình.

“Ngô Tà–!! Ngươi muốn làm gì?!” Thanh âm của ngươi bắt đầu run rẩy.

Vì sao ngươi lại khẩn trương như vậy? Đuổi tới đây sao? Ngươi thực sự đuổi tới chỗ này? Nhưng đúng như ta đã dự liệu, ngươi không cách nào đuổi kịp ta. Vì sao ngươi lại nói ngươi muốn giết ta?! Ngươi gạt người!

“Ngô Tà! Ngô Tà–!! Ngươi muốn làm gì–?!”

Nghe đi, rốt cuộc ngươi cũng chịu gọi tên ta rồi. Thật là dễ nghe. Kỳ thực, cả cuộc đời này, ta chỉ muốn nghe ngươi gọi ta như thế. Đáng tiếc… đã không còn cơ hội nữa…

Ta nhẹ nhàng ghép hai nửa khối Lung văn song bức ngọc lại.

“Không–!! Ngô Tà!! Ta… ta nói muốn giết ngươi là… là gạt ngươi thôi… Mau dừng lại! Dừng lại cho ta–!!”

Trương Khởi Linh, ta biết ngươi đang hối tiếc, đúng không? Ta biết ngươi không thực sự muốn giết ta, như thế là đủ, ta đã rất thỏa mãn rồi.

Ta cảm giác được tay mình nóng cháy, nhất thời chỉ còn lại một khúc xương khô. Tốc độ lan truyền của luồng khí nóng này cực kỳ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã lan ra tới cánh tay, lên đến cần cổ…

Đây là lời nguyền của Lung văn song bức ngọc, là lời nguyền khi hai nửa khối ngọc được kết hợp lại với nhau.

Ta tiếp tục lùi về phía sau, không có ai đuổi theo ta nữa, có lẽ bọn chúng đang sợ hãi tột độ trước một màn này. Quả thực… kiểu chết này cũng không dễ nhìn đâu, thực là đáng tiếc.

“Không–! Ngô Tà… xin ngươi…”

Cảm giác nóng cháy chạy dọc sống lưng lan tràn xuống hai chân, đau đớn khiến cho thần trí của ta dường như tan vỡ.

Khởi Linh, đừng khóc. Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. Ngươi muốn giang sơn này, ta cho ngươi… ngươi muốn Lung văn song bức ngọc, ta cho ngươi… ngay cả mạng sống của ta, nếu ngươi muốn, ta… cũng cho ngươi…

Số phận trêu người, mặc dù ta không cam tâm, nhưng chỉ đành bất lực. Điều ta hối hận nhất, chính là, ta chưa từng nói với ngươi rằng… ta yêu ngươi…

Nhìn xem, bầu trời mãi mãi một màu xanh biếc. Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ lựa chọn được ở bên ngươi. Chúng ta, sẽ lại ở cùng một chỗ…