Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu

Chương 37: Từ thích thành hận





*Pít...pít...

Tiếng còi vang lên thu hút sự chú ý của Sở Tư Hạ, cô định quay lại đằng sau xem có thứ gì mà khiến cho mình cảm thấy rùng rợn đến thế. Nhưng đột nhiên đúng lúc đó, có một chiếc xe con đi đến rồi chắn ngay trước mặt. Mắt cô khẽ nhíu lại, một tay dơ lên tránh luồng sáng chói mắt của đèn pha.

Trong xe, chủ nhân của chiếc ô tô vẫn chưa vội bước xuống. Quan sát cô gái phía trước thông qua lớp cửa kính, người đó còn để ý thấy rằng hình bóng len lỏi ở phía sau cô ấy. Người đàn ông với hành động lén la lén lút lúc này bối rối, hắn ta tạm thu tay lại. Thật khó chịu làm sao khi chuẩn bị tấn công lại có vật cản.

Quan sát xung quanh, người đó nhanh chóng núp tạm vào một cột điện bên cạnh, tiện thể theo dõi tình hình xảy ra.

Sở Tư Hạ giờ đây không được tỉnh táo, cô khó chịu nhìn xe ô tô không có dấu hiệu di chuyển. Bản thân rõ ràng không hề đi giữa đường nên đâu có cản trở, sao chiếc xe lại không đi được cơ chứ, cô chỉ đi sát ở một góc lề đường thôi mà.

Mắt khẽ mở lại tiếp nhận ánh sáng, Tư Hạ chỉ tay phía trước lẩm bẩm, vì say rượu nên cô có phần ấp úng. Bộ dáng vừa đi vừa loạng choạng, gương mặt thanh thoát thoáng ửng hồng.

- Này...ực...trong xe là ai thế? Sao lại chắn trước mặt tôi là thế nào hả...

Người ấy lắc đầu có vẻ bất lực, lặng im thêm chút nữa khéo cô ấy làm loạn. Anh với sắc mặt vẫn còn tức giận vì cô không gọi cho mình, một chút nữa thôi gặp nguy hiểm mà không hề hay biết. Muốn giận cũng không được với tình hình bây giờ, anh khẽ thở dài rồi xuống xe.

Quả nhiên Tư Hạ trông thấy chủ nhân trong xe xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc. Ngôn Duật Hàn tiến lại, không để Tư Hạ kịp đáp lời đã bế thốc cô lên.

- Tôi đã bảo em ra sao, lúc nào về thì gọi cơ mà. Có biết đi bộ trên con đường vắng vẻ vào buổi tối nguy hiểm lắm không, tại sao em không chịu nghe lời?

- Anh...sao lại...Á mau thả tôi xuống, cái tên khốn kia bỏ tôi ra...

Cô không ngừng dãy dụa khiến anh không thể nhẫn lại, không những vậy Tư Hạ liên tục làm anh nổi giận hết lần này đến lần khác. Là do anh thường ngày dịu dàng nên để cô ấy càng ngày càng không nghe lời.

- Em im miệng ngay cho tôi!

Vì quá khó chịu nên Duật Hàn lớn tiếng, có phần gắt gỏng. Quả thật cũng vì như thế cô im bật, không còn dãy dụa. Thay vào đó Tư Hạ bất ngờ, không hiểu sao khi nghe anh mắng trong lòng bỗng tủi thân đến lạ, nước mắt bỗng trào ra.

Đặt cô lên ghế sau, Ngôn Duật Hàn mới để ý đến sắc mặt Tư Hạ. Cô từ nãy khi bị anh mắng thì ngoan ngoãn, tưởng chừng mọi chuyện đã xong như không ngờ cô ấy lại khóc. Anh lại rối bời không biết làm sao.

- Tư Hạ em sao vậy, có phải do vừa nãy tôi quát em không? Tôi xin lỗi, nín đi ngoan không khóc, là do tôi lỡ lời.

Sở Tư Hạ khẽ hất nhẹ bàn tay đang chạm lấy gương mặt của mình.

- Đừng chạm vào tôi...hức...anh là tên khốn đáng ghét...

Xưa nay anh cũng không giỏi dỗ phụ nữ, tình huống này đang làm khó anh rồi đây. Giây trước còn rất giận nhưng giây sau lại lo lắng làm cách nào để cô hết dỗi.

Vì còn một chuyện cần giải quyết cho nên anh cũng không ở cạnh cô lâu. Khẽ nhìn qua cột điện đằng kia rồi quay lại ngắm vợ mình.

- Rồi, rồi, tôi là tên khốn không thể tha thứ được chưa. Em ngồi đây đợi tôi một chút nhé, tôi có việc nên lại đằng kia rồi sẽ quay lại nhanh thôi.

Vừa nói anh vừa chốt cửa xe, không biết tên này bị sao nữa, đường vắng thế này anh có việc gì mà đi đâu chứ. Tư Hạ cũng không quan tâm cho lắm, thấy anh rời khỏi thì cô mới bắt đầu có chút bất mãn.

- Ơ tên kia...có ai giống anh dỗ người ta được một câu rồi đi luôn như vậy không hả?

Dứt lời, một cơn buồn ngủ từ đâu ập đến. Cứ hễ uống rượu là chỉ được một lúc khi men ngấm dần, cô chỉ muốn ngủ giống như bây giờ. Sở Tư Hạ khẽ gáp dài một hơi, mặc kệ anh ta bao giờ quay lại, Tư Hạ thiếp đi chìm vào mộng đẹp.

Người đàn ông núp sau cột điện từ nãy bỗng cảm thấy toàn thân hơi run, khi thấy cô gái và người kia thân mật trước mặt, anh ta tay nắm chặt vào nhau dường như không cam lòng. Tuyệt nhiên chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể có hành động nào khác.

Tưởng chừng hai người kia sẽ về nhưng thật không ngờ đúng lúc hắn ngó xem tình hình, bỗng trông thấy Ngôn Duật Hàn đang tiến lại đây. Người đó thót tim giật mình.

- Ngôn Duật Hàn? Hắn ta biết mình ở đây sao?

Khi gần đến nơi, Ngôn Duật Hàn khẽ nhếch nhẹ nụ cười, bước chân cũng dừng hẳn.

- Ra đây đi, định trốn ở đấy đến khi nào?

Giờ làm sao đây, muốn chạy cũng không kịp. Tự mình không cho mình cơ hội trốn thoát, nhẽ ra vừa rồi không ở đó quan sát bọn họ thì có phải dễ dàng đi về rồi không. Hiện tại cũng không còn cách nào khác, trực tiếp đối diện để xem hắn muốn làm gì.

Sắc mặt người đó trở về bình thản như lúc đầu, không chút sợ hãi từ từ đi ra. Trước mặt Duật Hàn là một người đàn ông, trông có vẻ quen thuộc với anh lẫn Tư Hạ.

- Ồ xem ai kìa, đây không phải là Trình Khanh đồng nghiệp của vợ tôi hay sao? Không đúng, phải gọi ngươi là Wenri mới phải!

Khá khen cho Ngôn Duật Hàn, dù rằng mình đã che dấu đến như thế nào anh vẫn biết thân phận của mình. Vốn dĩ cậu ta cũng đem lòng thích Sở Tư Hạ, do cô nên khiến Wenri dù cho là yêu tinh đi chăng nữa nhưng không hại người. Đối với tìm cảm của bản thân, cậu cũng ngại nên chưa dám bày tỏ. Nhưng hình như phía Sở Tư Hạ, cô cũng chỉ coi Trình Khanh là đồng nghiệp, tuyệt nhiên không có tình cảm nào khác.

Mọi thứ sẽ không thay đổi nếu như Tư Hạ từ chối liên hôn với Ngôn Duật Hàn, Trình Khanh bắt đầu hành động rồi hợp tác với Mặc Đông Viễn, ban đầu cũng nhờ người đó cho nên cậu mới được triệu hồi. Nhiều lần Đông Viễn nhắc khéo đừng vì cuộc sống loài người mà khiến bản thân trì hoãn kế hoạch phía trước nhưng Wenri không nghe.

Bây giờ đã khác, cậu ta căm hận Tư Hạ, muốn bóp chết cô ngay lúc có cơ hội. Do mình động lòng không được đáo trả, cô ấy sánh bước cùng cái tên kia. Điều trước tên khiến cô ra đi trước đã, nhắm hại con mồi thì để sau.