- Lúc nảy khi hai tên thích khách kia chạy đi, rõ ràng ta nhìn thấy bọn chúng chẳng lấy thứ gì ra cả, cũng không có ý định sẽ phóng ám khí. Vậy tại sao cận vệ của người lại bảo là bọn chúng có vấn đề? Ta thấy trong chuyện này có điều gì kỳ lạ, liệu...
Dung Ly chưa kịp nói hết câu thì đã bị Đông Cung ngắt ngang lời, hình như chàng không muốn cô ấy nói ra, hoặc cũng có lẽ chàng đã hiểu ra mọi chuyện:
- Nhiều lúc lo lắng cho chuyện người khác chỉ chuốc lấy phiền toái cho bản thân. Ta nghĩ cô nên quan tâm bản thân mình thì hơn. Chuyện đó của ta, ta tự có chủ đích, không cần cô phải lên tiếng.
Câu nói vừa nảy của Đông Cung như có ý nói Dung Ly là người lo chuyện bao đồng thiên hạ, nghe được câu nói ấy, nàng có vẻ tức giận lắm, nhưng vì yếu thế nên không nói được gì. Nàng thầm nghĩ: "Hứ, người ta có lòng tốt muốn nói cho ngươi nghe, vậy mà lại nói những ngôn từ đáng ghét như vậy. Lần sau người có bị gì thì cũng mặc kệ ngươi! Đúng là khó ưa!"
Khi này từ phía xa, Doanh cận vệ từ từ đi lại gần, nhưng do nhận ra Đông Cung đang nói chuyện với Dung Ly nên cũng không dám bước gần lắm. Thấy vậy, Đông Cung mới lên tiếng: