Dung Ly nghe xong câu hỏi của Đông Cung, liền cảm thấy rất bất ngờ. Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ vì sao mình lại cứu hắn ta, có lẽ sau khi Đông Cung hỏi, đây là lần đầu tiên Dung Ly chợt nhận thức được những hành động mà nàng đã làm từ lúc tỉnh dậy cho đến nay. Nàng do dự một hồi lâu, rồi ngập ngừng trả lời:
- Ta, ta cũng không biết nữa... cũng có lẽ là vì ta không muốn một mình ở dưới vực thẳm đáng sợ này, cũng có lẽ là vì ta không muốn ngươi chết... Ta tin ngươi...
Đông Cung lại bắt đầu hỏi tới:
- Vì sao cô lại tin ta?
Câu hỏi lần này đối với Dung Ly còn khó hơn lần trước. Rõ ràng là nàng đã nói nàng tin tưởng hắn, nhưng tại sao nàng lại nói như vậy chứ?, ngay cả chính bản thân mình còn không rõ, huống hồ gì phải giải thích cho hắn ta. Nàng bắt đầu tự hỏi lòng mình, tìm mọi ngóc ngách từ tâm trí đến trái tim, nàng muốn tìm cho ra câu trả lời cho chính lời mà nàng tự miệng thốt ra, cuối cùng nàng cũng tìm cho mình được một lí do.
- Ta tin ngươi, dẫu biết rằng cành cây nhỏ ấy không chịu được hai người, ngươi vẫn không buông tay. Tin ngươi vì lần ấy tên thích khách xém tí đã lấy mạng ta, ngươi đã ra tay cứu ta. Dù ngươi làm những chuyện đó có chủ đích hay vì điều gì khác, ta không cần biết, nhưng ta không phải là kẻ lấy oán báo ân. Ta tin ngươi... chỉ vì ta nghĩ ngươi không phải người xấu...