Gần ra khỏi khu rừng này, Dung Ly cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng lo âu này chưa dứt, lo lắng khác lại nổi lên. Nàng lo rằng sau khi ra khỏi đây và vào thế giới loài người, nếu người ta phát hiện nàng là hồ yêu tu luyện mà thành, không những nàng sẽ gặp nguy hiểm mà Đông Cung cũng bị vạ lây.
Lúc này Dung Ly liền nói với Đông Cung:
- Nảy giờ chúng ta đi cũng đã lâu rồi. Hay là ngồi xuống đây nghỉ mệt một tí đi nha?
Đông Cung gật đầu đồng ý.
Dung Ly cẩn thận ngồi xuống ngay dòng nước đang trôi nhè nhẹ, đưa tay xuống và vớt nước lên rửa mặt cho tỉnh táo. Dòng nước mát lành chảy tới đâu làm cho da thịt thêm sảng khoái và tràn đầy sức sống trở lại.
Đông Cung chợt lên tiếng:
- Cũng đã gần ra khỏi đây rồi. Ta nghĩ cô hãy nên quên hết những chuyện lúc trước cùng với ta. Sau khi ra khỏi rừng, tiễn cô được vài đoạn rồi chúng ta đường ai nấy đi. Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Nghe thấy thế, Dung Ly có vẻ buồn buồn, đột nhiên nàng không muốn ra khỏi nơi này nữa:
- Nhưng... nhưng mà...
- Cô nên nghe theo lời ta đi. Ta là người, còn cô là yêu, hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau, không thể nào hòa hợp được.
- Nếu ngươi bỏ ta như vậy chẳng khác nào ngay từ đầu để ta chìm trong mộng cảnh luôn, thì có lẽ sẽ tốt hơn.
- ...
- Ta cần thời gian suy nghĩ.
- Được. Cô có từ bây giờ đến khi ra khỏi đây để nghĩ thấu.
Trong lòng Dung Ly lúc này mang mác buồn, nàng không muốn phải tiễn biệt với Đông Cung. Vì tính ra, mặc dù khoảng thời gian hai người bên nhau khá ngắn ngủi, nhưng mà cùng nhau vượt qua hoạn nạn như vậy, thật không nỡ tí nào.
Thoáng chốc Dung Ly đã biến mất vào phía sau bóng cây gần đó. Đông Cung định chạy theo, nhưng nghĩ lại là không cần thiết nên cứ đứng đó xem xem liệu tiểu yêu này lại định làm gì với đám hoa cỏ mới hái lúc nảy.
...
Khoảng một hồi sau, Dung Ly từ trong bụi cây đằng xa chạy lại. Nàng trông khác hẳn lúc trước: tai hồ ly đã biến mất, thay vào đó là tai của người được mái tóc dài óng ả che phủ. Y phục cũng thay đổi, lúc trước là y phục trắng, nhưng giờ là y phục của thường dân, màu sắc bình thường giản dị. Không biết nàng biến đâu ra được cái giỏ xách nho nhỏ, vui vẻ chạy về phía Đông Cung đang đứng. Nhìn nàng giờ đây hoàn toàn giống như con người không khác một tí nào cả.
Sau khi đã đến gần Đông Cung, Dung Ly giả vờ nói giọng rụt rè đùa giỡn:
- Vị công tử này... cho tiểu nữ hỏi đường nào để ra khỏi khu rừng vậy? Tiểu nữ đi thăm họ hàng bên kia núi nhưng băng ngang qua đây đã bị lạc, mong công tử giúp đỡ.
Đông Cung thấy thế phì cười, đưa tay lên xoa đầu nàng:
- Cô còn đùa được nữa cơ đấy! Nhưng quả thật không cảm nhận được yêu khí trên người của cô, cô làm sao mà hay vậy?
Dung Ly liền mỉm cười rồi nói:
- À, là nhờ cả vào cây Ẩn Hương đấy. Cũng như tên gọi, loại cây này tuy hiếm có, nhưng được yêu quái bọn ta biết đến vì nó có công dụng che đi yêu khí, làm người thường không thể nhận ra bọn ta.
- À thì ra là vậy. Vậy thì cũng tốt cho cô, chúng ta đi thôi.
- Ông trời đã cho ta cơ hội tìm được cây Ẩn Hương, cũng là muốn giúp ta. Ta xin ngươi đó. Tí nữa đừng bỏ ta mà, được không? Ta năn nỉ luôn đó...
Đông Cung có vẻ ngập ngừng do dự không muốn trả lời. Thấy vậy Dung Ly liền rưng rưng nước mắt: