Đông Cung đưa tay ra ngăn cản lại, sau đó nói:
- Công tử à, ta nghĩ là cậu không muốn giống như những thuộc hạ của mình chứ? Cậu thấy đó, ta có thể không đánh cậu, nhưng muội muội của ta rất nóng tính, ta e...
Nói rồi Đông Cung liếc mắt nhìn tên cầm đầu đám thuộc hạ. Hắn thấy thề liền sợ hãi, lồm cồm bò dậy, đi đến bên cạnh tên mập đó rồi nói thầm:
- Công tử à, tên này không thể xem thường được đâu! Chúng ta mau đi thôi, thuộc hạ hứa sẽ tìm cách giúp công tử có được cô nương xinh đẹp đó, người chỉ cần kiên nhẫn thêm một tí!
Tên mập nghe xong liền nói trấn áp:
- Hừ, thôi được! Hôm nay tạm tha cho ngươi đó. Chúng ta đi!
Nói xong hắn bỏ ra ngoài quán. Đám thuộc hạ cố gắng ngồi dậy, mò mò đi ra theo.
Sau khi đám người đã đi khỏi. Dung Ly mới tức giận nhìn Đông Cung:
- Huynh cần gì phải lịch sự với kẻ như vậy chứ? Cứ dạy cho hắn một bài học cho rồi!
- Muội không hiểu đâu. Chuyện này hôm nay đến đây là được rồi. Đừng gây chuyện nữa.
- Hừm!
Chủ quán từ xa chạy lại. Ông ta nói với giọng ngưỡng mộ:
- Đã lâu lắm rồi chưa một ai dám trừng phạt tên ác bá đó một trận. Hôm nay có hai vị đây ra tay làm cho lão phu cũng được hả giận theo.
Dung Ly nghe thấy thế liền hỏi ông chủ:
- Ông chủ à, hắn ta là ai mà lại hống hách như vậy?
Ông chủ bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện:
- Thôn nhỏ này lúc trước vốn dĩ yên bình. Nhưng kể từ vài năm gần đây, do triều đình xây thêm một con đường mới đi ngang qua thôn, nên mọi thứ bắt đầu thay đổi. Người người ra vào tấp nập, buôn bán sầm uất. Rồi đến một ngày, có một gia đình họ Lương chuyển đến đây. Bọn chúng mang theo nhiều thuộc hạ, ai ai cũng dữ dằn, cướp hẳn một miếng đất rộng để xây gia phủ rồi mở tiệm buôn bán làm ăn chèn ép người khác. Ai muốn mở tiệm riêng thì hàng tháng phải nộp khoản tiền về cho hắn, thì mới được yên.
- Ôi, quá đáng đến vậy sao!
- Chưa hết đâu. Cái tên lúc nảy là Lương Văn Chu, là con trai của Lương Đình Ngan, hễ hắn ra đường mà thấy có cô nương nào xinh đẹp là đều bắt về để cưỡng hiếp, rất hống hách ngang ngược. Vì thề nhà ai có con gái mới lớn, đều giữ kín trong nhà không cho ra đường.
- Nếu nói vậy, bộ dân làng không làm gì được hắn à?
- Vậy sao các người không chuyển nơi khác mà sinh sống?
- Cũng có nhiều người chuyển đi rồi. Nhưng còn những người ở lại là vì tổ tiên bọn họ sinh sống ở đây từ đó giờ nên không nỡ rời đi. Còn số còn lại có lẽ vì lo buôn bán làm ăn. Một tháng nhẫn nhịn đóng tiền cho hắn thì cũng không sao. Chỉ là lâu lâu lại bị hắn vào ra oai.
Dung Ly nghe thấy thề tức giận:
- Hừ, đâu ra loại người như thế này! Cứ chờ đó, ta sẽ dạy cho hắn một bài học!
Đông Cung nghe thấy thế mới lên tiếng:
- Muội muội, đừng nóng vội như vậy. Dù sao chúng ta cũng mới đến. Việc gì cứ để sau.
Nói xong, chàng ấy quay sang ông chủ và hỏi:
- Ông cứ yên tâm, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp cho mọi người thoát khỏi bọn chúng. Nhưng ông cho ta hỏi, quán của ông còn phòng để cho chúng tôi trọ qua đêm không?