Đông Cung đưa tay lên ra hiệu, ý bảo là không sao. Sau đó không nói gì, ngồi xuống vận khí lại.
Thấy Đông Cung như vậy, nàng cũng không dám làm phiền, để cho huynh ấy hồi phục lại linh khí sẽ tốt hơn. Lúc này nàng mới đi lại gần thanh kiếm, trong tâm trí nàng nghĩ rằng, bây giờ thanh kiếm đã bị phong ấn lại hơn một nửa phần công lực, nên chắc bây giờ không sao nữa. Vừa nghĩ nàng vừa cầm thanh kiếm lên, nhìn kỹ một hồi. Quả thật bây giờ hai màu lưu ly và đen tuyền đã hòa vào xem kẽ nhau trên chuôi kiếm. Nàng cẩn thận cất thanh kiếm qua một bên rồi dọn dẹp những thứ nằm ngổn ngang trên sàn.
Đông Cung trong lúc vận khí, bình tâm lại, chợt nhớ đến chuyện hồi chiều lúc cả hai đang trên phố...
... khoảng hơn một canh giờ trước...
- Huynh đợi muội ở đây nhé! Muội qua bên kia xem một tí. - Dung Ly hớn hở nói với Đông Cung, rồi chạy sang gian hàng bên kia xem những món đồ vật thú vị mà ông lão kia đang bán.