Những binh sĩ đứng xung quanh chứng kiến cảnh khi nảy cũng không hiểu rốt cuộc giữa hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên chủ soái của mình từ khu rừng đó trở về lại bị thương ở tay, rồi lại đùng đùng nổi giận với cô nương ấy. Nhưng chẳng một ai dám hó hé một tiếng nào, vì bọn họ biết rằng, hiện tâm trạng của ngài ấy không được tốt, nếu bọn họ dám bàn tán câu gì không hay về ngài ấy, thì cái đầu này sẽ mất như chơi.
Đông Cung cầm hai thanh kiếm trên tay, quay người bước một mạch về lều của mình. Trước khi vào trong, chàng căn dặn những binh lính canh gác ở bên ngoài rằng không được để bất kỳ một ai vào đây làm phiền chàng cả. Bước vào bên trong, ngồi phịch xuống chiếc ghế đã được đặt sẵn ở đấy, chàng cố gắng lấy lại bình tĩnh suy xét lại cặn kẽ mọi chuyện đã xảy ra.
Giờ đây, khi đã tĩnh tâm lại, một cảm giác đầy hối hận bắt đầu dâng lên, nuốt chửng lấy cơn giận giữ đang rực cháy trong lòng của chàng. Rõ ràng là lúc ấy, chàng biết Dung Ly hoàn toàn không biết gì về cuộc tấn công, lẫn cả trận giao chiến của chàng với tên thủ lĩnh ấy, nhưng bản thân lại đối xử như vậy với nàng, thật sự người sai ở đây chính là bản thân chàng mới phải. Đông Cung chợt nhớ lại lúc đó, Dung Ly gọi ‘hắn’ là “ca ca”, nhưng từ trước đến nay, nàng ấy chưa từng nhắc đến vị ca ca nào, ngoại trừ ‘người ấy’, vẫy cũng có nghĩa Y chính là Băng Phong Tuyết Chinh ư? Nhưng điều mà Đông Cung không ngờ rằng hai người đó lại có cử chỉ thân mật như vậy, rõ ràng là cô nam quả nữ ở cùng trong một căn nhà giữa rừng vắng mà lại có hành động như vậy, quả thật chẳng ra thể thống gì.
Nghĩ đến đây, chợt từ bên ngoài, Tiêu Ngọa Long xông vào bên trong lều của Đông Cung, mặc cho tên lính gác bên ngoài can ngăn hết lời: “Tướng quân! Ngài không được vào trong!”
Nghe thấy thế, Đông Cung ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai, thì ra là bằng hữu tốt của chàng. Nhưng mà ngay lúc này đây, chàng thực sự không muốn gặp bất kỳ một ai, liền tỏ vẻ khó chịu mà nói:
- Huynh vào đây làm gì? Đệ bây giờ thực sự không muốn gặp một ai cả.
Ngọa Long nghe thấy thế, liền trở giọng nghiêm khắc, bảo:
- Đến cả huynh mà đệ cũng không muốn gặp sao? Đệ thực sự đã thay đổi rồi!
Như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngọa Long, Đông Cung ra lệnh cho tên lính đứng phía sau lui xuống, để cho chàng ấy nói chuyện riêng với sư huynh của mình một lát. Sau khi tên lính gác đó đã lui ra, Đông Cung mới mời Ngọa Long ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Khi đã mời nước cho sư huynh mình xong, chàng liền lấy tay đặt lên trán của mình mà xoa xoa nhè nhẹ, tỏ vẻ đau đầu khó xử. Thấy đệ đệ của mình có vẻ không muốn lên tiếng trước, nên Ngọa Long đành mở lời từ tốn:
- Lúc nảy đệ vội bỏ đi như vậy\, đệ có biết rằng mọi người đã bàn tán nhiều điều không hay về mình không?
- Ồ? Vậy sao? - Một câu trả lời thật đơn thuần\, thật thờ ơ trước một điều có thể được xếp vào một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Thấy phản ứng của Đông Cung như vậy, Ngọa Long có vẻ không vui mấy:
- Trông đệ không quan tâm mấy nhỉ? Đệ có biết rằng một quân tử luôn luôn đặt chuyện đại sự lên trước không? Còn đệ\, đường đường là một nguyên soái\, lại vì một nữ nhân mà vội vã bỏ chuyện đám yêu ma đó trước mắt như vậy mà chạy đi\, còn ra thể thống gì nữa?
- … - Đông Cung vẫn im lặng\, không nói gì.
Thấy đệ đệ của mình như thế, Ngọa Long cũng phiền lòng không kém, thực ra việc đệ ấy quan tâm đến một nữ nhân đối với cậu ta mà nói cũng không hề quan trọng lắm. Nhưng bây giờ là thời loạn, yêu ma nổi dậy, bá tánh lầm than, một quyết định sai lầm của đệ ấy thực sự có thể lấy đi cả hàng ngàn sinh mạng của những người vô tội. Ngọa Long nghĩ đến đây thôi, đã thở dài buồn bã:
- Lúc nảy đệ và cô nương đó đã xảy ra chuyện gì?
- … - Đông Cung cũng không chịu trả lời\, chỉ ngồi yên lặng nghe sư huynh mình nói. Quả thật chàng ấy muốn đem hết tâm sự của mình kể cho sư huynh nghe\, nhưng khổ nỗi\, chàng lại chọn cách im lặng. Chàng không biết nói sao\, cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Chẳng lẽ lại nói Dung Ly và tên thủ lĩnh ấy vốn dĩ là huynh muội\, vậy chuyện nàng ấy là hồ yêu chắc chắn sẽ bị lộ ra ngay. Cái này cũng không được\, cái kia cũng không xong\, tâm trí chàng giờ đây đã rối bời như tơ vò vậy. Nên\, chọn cách im lặng vẫn là một thượng sách.
Ngọa Long nhìn đệ đệ của mình, quyết định đưa ra câu hỏi cuối cùng:
- Đệ định trốn tránh những câu hỏi của ta đến tận bao giờ?
Lúc này, Đông Cung mới nhìn thẳng vào mắt của huynh ấy, chợt bất giác mỉm cười mà nói:
- Đa tạ huynh đã chỉ ra lỗi sai của đệ. Thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát. Là lỗi do đệ quá nóng nảy mà thôi. Huynh nói đúng\, là đệ đã thay đổi. Nhưng cái thay đổi ấy sẽ chẳng còn tồn tại được lâu\, vì đệ sẽ quay trở lại là một con ngưởi trước đây. Lần sau\, đệ sẽ không mắc sai lầm như vậy nữa\, đệ sẽ đặt chuyện đại sự lên hàng đầu\, còn những chuyện kia\, đệ sẽ giải quyết sau.
Nghe Đông Cung nói như vậy, Ngọa Long tỏ vẻ hài lòng, vì cuối cùng đệ ấy cũng hiểu một phần những gì mà mình nói. Cậu đứng dậy, đặt tay lên vai của Đông Cung, sau đó vỗ nhẹ mà nói:
- Đệ hiểu vậy là tốt rồi. Thôi\, huynh đi trước đây. Đệ cứ nghỉ ngơi trước đi. Cáo từ.
Nói rồi, Ngọa Long quay người lui ra, nhưng trong đầu cậu vẫn nghĩ suy, đáng lẽ đây mới là câu nói thật sự Ngọa Long muốn nói với Đông Cung: *“Thực ra đệ không cần phải thay đổi, vì cho dù cố gắng cỡ nào, đệ cũng không thể trở lại như trước đây. Vì giờ đây, cô nương ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim củ*a đệ rồi.”
________________
Kể từ hôm ấy, Đông Cung bắt đầu trở lại như trước đây. Chàng ít nói hơn, cũng ít cười hơn, những quyết định chàng đưa ra có độ quyết đoán cao, chắc như đinh đóng cột, không ai có thể lay chuyển được. Chàng không vì những lời bàn tán của những người xung quanh mà ảnh hướng đến chính kiến của bản thân mình. Luôn đặt chuyện đại sự lên đầu, còn những người có ý muốn chống đối để tạo lợi thế cho riêng bọn họ, tùy theo tội, nếu nhẹ thì theo binh pháp mà xử, còn nặng thì, “TRẢM!”
Còn về Dung Ly, sau hôm ấy, nàng bị Đông Cung giam lỏng ở trong lều của mình, không cho đi đâu, cũng không cho tiếp xúc với những người khác. Nàng không có cơ hội giải thích, mà cho dù sau này có đi chăng nữa, cũng không thể giải thích, vì sau những tháng ngày cô đơn một mình, nàng chợt nhận ra, thì ra hai chữ “thủ lĩnh” mà hôm ấy Đông Cung ám chỉ, chính là một trong những thủ lĩnh dưới quyền của Thiên Yêu Chủ trong yêu phái U Minh Hỏa Phụng - Băng Phong Tuyết Chinh.
Do thường xuyên phải ở một mình trong một khung cảnh nhất định, mỗi khi đêm về, Dung Ly lại rất sợ phải chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Bởi vì trong mơ của nàng, đôi khi mộng cảnh đáng sợ đó lại ùa về. Có thể đối với người khác, mộng cảnh ấy không có gì là to tát cả, nhưng không hiểu sao đối với nàng, lại là một nỗi khiếp sợ kinh hoàng. Từ lúc người con gái ấy bị đâm, cho đến khi mộng cảnh vỡ tan, rồi không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt, từng cảnh từng cảnh một, đối với nàng đều rất chân thực. Tim nàng bất chợt đau nhói, như hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ đâm xuyên qua. Có đôi lúc giật mình giữa đêm khuya thanh vắng, mà cả người nàng vã mồ hôi như tắm vậy.
…
Về phía đám yêu ma đó, không hiểu rốt cuộc tên Yêu Chủ đó tính toán gì trong đầu nữa, mà những trận giao chiến sau đó đề cho đám tiểu yêu vô dụng ra nghênh chiến, lần nào đánh giữa chừng, cũng vờ thua mà rút về. Duy chỉ có một lần người của Đông Cung bắt được một tên tiểu yêu, liền bắt đi tra khảo ngay lập tức, nhưng hắn vẫn ngoan cố không nói gì, ngoại trừ việc lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu: “Thiên Yêu Chủ muôn năm! Yêu giới muôn năm!”, rồi bất giác cười ngây ngô như một tên điên.
Mãi đến sau này, sau khi Đông Cung luyện được một phong ấn có khả năng giam giữ những hồn phách của người đã chết trong đấy, mới nhận ra một sự thật mà lâu nay được giấu kín. Thì ra những tên tiểu yêu đó là những cái xác không hồn. Mà những cái xác đó, không ai khác chính là từ những nạn nhân bị chúng hãm hại. Bọn chúng đã dùng yêu thuật nào đó làm cho những thân xác ấy di chuyển, nhưng mà, sau khi bị quân triều đình bắt lại, do không còn người tiếp tục duy trì yêu thuật ấy nữa nên những cái xác ấy dần thối rữa và tan biến trong không trung.
___________
Bên trong U Minh Cốc…
Thiên Yêu Chủ lúc này đang đứng trước toàn thể yêu ma bên trong cốc, dõng dạc ra lệnh:
- Hôm nay\, là trận đánh cuối cùng của chúng ta! Cho dù là thắng hay thua\, không quan trọng! Chỉ có điều\, các ngươi phải cho bọn loài người ấy thấy được rằng\, muốn áp chế yêu ma chúng ta\, không phải là chuyện đùa!
Đám yêu ma phía dưới nghe xong, liền lớn tiếng đáp lời, tung hô vang dội:
- Tuân Lệnh! Thiên Yêu chủ muôn năm! Yêu giới muôn năm!
Thấy sĩ khí của mọi người như vậy, các thủ lĩnh ai ai cũng cảm thấy hài lòng. Thiên Yêu chủ lúc này chợt quay sang chỉ tay về phía một trong những thủ lĩnh đang đứng đấy, gọi ra:
- Băng Phong Tuyết Chinh\, ngươi đi theo ta!
Thấy Yêu Chủ gọi mình, Tuyết Chinh liền bước ra khỏi đám người ấy, yên lặng đi theo phía sau. Yêu Chủ dẫn cậu ta đi một đoạn khá xa, để đến hồ Bạch Cốt phía sau cốc.
Hồ Bạch Cốt chính là cấm địa trong U Minh Cốc, ngoại trừ Yêu Chủ ra, thì không một ai được quyền bước đến nơi này. Mặt hồ quanh năm phủ một lớp băng dày, nhưng nghe nói, nếu có thể đục thủng qua được lớp băng đó, ở dưới đáy hồ có một viên tinh thể quý giá vô cùng. Cũng vì lẽ đó, có rất nhiều yêu ma lẫn con người nảy lòng tham mò đến đây, nhưng do nơi này đầy rẫy các cơ quan mật đạo, nên nếu không có yêu chủ dẫn đường, thì chắc chắn sẽ là một đi không trở lại. Quả thật đúng như tên gọi của nó, xung quanh hồ này toàn những hài cốt nằm rải rác khắp nơi, theo năm tháng dần bị tuyết phủ lên một màu trắng tang thương.
Cảnh vật quanh hồ có vẻ khá tiêu điều, lạnh lẽo, một cơn gió lạnh buốt giá thổi qua thôi cũng đủ làm người ta sởn tóc gáy. Khi đã đến trước bờ hồ, Yêu Chủ lúc này đứng lại, nhưng lại không quay người nhìn Tuyết Chinh, mà vẫn đứng như vậy, bình thản lên tiếng:
- Lâu rồi mới được gặp lại muội muội\, hôm ấy ngươi thấy vui lắm đúng không?