Cuối cùng, sau nửa năm chiến đấu với đám yêu phái đó, đoàn quân viễn chinh lúc này đã quay về kinh thành trong sự reo hò mừng vui của người dân. Bên cạnh những người lính đã anh dũng ngã mình xuống hy sinh, thì cuối cùng cũng có ngày khải hoàn trở về như hôm nay. Ai ai cũng lấy làm hạnh phúc vì nhân tộc bọn họ có một vị thống lĩnh tài giỏi, tuổi trẻ tài cao. Giờ đây yêu ma đã được dẹp yên, kết giới cũng được củng cố, đời sống của người dân có thể an tâm hơn, trở lại bình bình an an như trước đây.
Khi dẫn quân về đến kinh thành, thì trời cũng đã gần chiều, nên hoàng thượng ra lệnh cho Đông Cung ở trong cung nghỉ ngơi một đêm trước, đừng vội bẩm báo. Sáng hôm sau cùng các tướng lĩnh vào thượng triều luôn một thể.
Tuân lệnh của hoàng thượng, Đông Cung sai người của mình cùng các ám vệ đi theo hộ tống Dung Nhi muội về Hoàng Nguyệt Thành an toàn trước, sau vài hôm nữa thì chàng sẽ về sau. Tuy rằng chàng rất muốn giữ muội ấy ở lại bên cạnh, nhưng chốn hoàng cung đầy rẫy những hiểm nguy rình rập, cho dù là ở một ngày cũng không yên tâm. Với lại chàng đoán rằng thể nào trong đám tướng lĩnh cũng có một người sẽ mách lại với hoàng thượng chàng tha cho muội ấy, nên để lại sẽ càng có nguy cơ bị trách tội cao hơn. Cho nên, đưa nàng về trước vẫn là một thượng sách.
…
Sáng hôm sau, lúc thượng triều…
Điện Thái Hòa là nơi các vị quan chức cao vọng trọng đứng chầu trong các buổi đại thiết triều quan trọng của nhà vua. Cung điện được trang hoàng lộng lẫy, chạm rồng trổ phụng trên khắp các cây cột trụ lớn, đồng thời kết hợp với những hoa văn tinh xảo mà chỉ có riêng thiên tử mới được quyền sở hữu. Giữa điện đặt một ngai vàng to, uy nghi, làm bằng vàng ròng, là nơi cho hoàng thượng an tọa trong lúc thiết triều. Bên cạnh ngài có các cung nữ đứng hầu hạ, còn phía dưới, hai hàng quan lại sắp xếp theo cung bậc từ cao đến thấp đứng trang nghiêm hành lễ.
Buổi triều chính hôm nay chủ yếu là về chuyện bẩm báo tình hình chiến sự trong nửa năm qua, cũng qua đấy mà thưởng phạt công minh. Hoàng thượng sau khi đã cho các bá quan văn võ bình thân, liền ra lệnh:
- Mạc tướng quân\, nay đã về đến kinh thành\, khanh hãy bước ra bẩm báo cho trẫm nghe về tình hình chiến sự nửa năm qua đi!
Đông Cung bước ra trong hàng ngũ của võ tướng, sau đó quỳ xuống hành lễ, rồi mới bẩm báo:
- Mạc tướng bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Bẩm hoàng thượng\, thần đã bình được bọn tà phái đó\, đồng thời củng cố thêm kết giới giữa loài người và yêu tộc. Người không cần phải lo lắng nữa.
Hoàng thượng nghe xong có vẻ hài lòng, quyết định thăng chức cho Đông Cung:
- Nay khanh đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ trẫm giao cho. Trẫm quyết định sẽ phong khanh lên hai bậc\, từ tứ phẩm lên nhị phẩm. Còn ai có ý kiến gì nữa không?
Mọi người đứng phía dưới lúc này quay sang nhìn nhau, nhưng cũng không ai định đưa ra phản đối gì. Vì quả thật quan hàm mà hoàng thượng sắc phong cho Đông Cung quá phù hợp với chiến công mà ngài ấy lập được. Thấy không ai định đưa ra thêm ý kiến trái chiều nào nữa, hoàng thượng định ban lệnh sắc phong, thì ngay lúc này đây, Hoa công công, một thái giám thân cận của hoàng thượng khom khom người từ phía sau hoàng thượng lui đến. Ông ta cúi người, ghé sát vào tai của hoàng thượng, thầm thì: “Bệ hạ, đêm qua Đinh tướng quân dâng mật tấu lên, bảo rằng…”
Sau khi nghe công công nói xong, hoàng thượng chợt thay đổi sắc mặt, hình như có vẻ không được vui mấy. Khi Hoa công công đã lui xuống, ngài liền hỏi Đông Cung:
- Mạc tướng quân\, trẫm nghe nói trong lúc chiến sự xảy ra. Có một cô nương hay thường xuyên gây rắc rối\, lại phạm cả trọng tội\, khanh lần nào cũng nhẹ tay với cô ta. Có chuyện này hay sao?
Quả đúng như những gì Đông Cung dự đoán, thể nào trong quân cũng có một kẻ không hài lòng với chàng và mách lẻo chuyện này cho hoàng thượng biết, hòng hạ nhục và để chàng bị trách phạt. Nhưng dù sao chuyện này cũng đã xảy ra, một phần cũng là lỗi do chàng không xử phạt theo đúng quân pháp, nên mọi tội lỗi, Đông Cung đều tự mình gánh vác hết. Chàng thận trọng lên tiếng:
- Tâu bệ hạ\, quả thật là có chuyện đó. Và cô nương mà người nhắc đến chính là sư muội của thần. Sư muội phạm tội\, là do ca ca này quản giáo không nghiêm. Thần biết thân mang trọng tội\, không xử phạt công minh\, làm lòng người không phục. Tiểu muội của thần do trẻ người non dạ\, tính tình thích phá phách\, mọi tội lỗi\, xin người hãy cứ để một mình thần chịu trách nhiệm hết là được rồi.
Lúc này, các quan đại thần trong triều sau khi nghe Đông Cung chính miệng thú tội như vậy, liền quay sang xầm xì bàn tán xôn xao. Đây quả thật là một chuyện đáng ngạc nhiên, vì từ đó đến nay, Mạc tướng quân nổi danh là người lòng dạ sắt đá, hôm nay lại vì một người con gái nhỏ nhoi mà nương tay tự gánh mọi trách nhiệm. Ai cũng bàng hoàng, tò mò muốn biết rốt cuộc cô ấy trông ra sao mà có thể chiếm được vị trí quan trọng như thế trong trái tim của ngài.
Hoàng thượng nghe xong, liền suy nghĩ một hồi lâu. Quả thật tội thì cũng có, nhưng mà Mạc tướng quân vừa mới lập công, có thể nói là lấy công chuộc tội, không thể xử phạt nặng được. Vì vậy, cuối cùng ngài đã đưa ra quyết định:
- Lần này tuy khanh có tội\, nhưng cũng không thể không nói đến công lao khanh vừa lập được. Cho nên trẫm quyết định sẽ hạ chức quan nhị phẩm của khanh xuống còn tam phẩm\, cứ xem như là hình phạt cảnh cáo. Sau này\, nếu khanh còn như vậy nữa thì trẫm sẽ mạnh tay không tha!
- Thần\, tạ hoàng thượng. - Đông Cung cúi người thêm lần nữa\, tiếp lệnh.
Sau đó hoàng thượng nhìn xuống các bá quan văn võ trong triều, tiếp tục nói:
- Còn những người đã lập công trong trận chiến này\, đều được phong lên một bậc\, chiếu theo luật\, thưởng vàng bạc\, gấm vóc cho họ. Còn ai có ý kiến gì không?
Thấy không ai lên tiếng. Hoàng thượng ra sắc lệnh cuối cùng:
- Vậy coi như chuyện này đã giải quyết xong xuôi\, nếu không còn ai bẩm tấu chuyện gì nữa\, thì bãi triều!
…
Sau buổi nghị triều hôm đó, giờ đây ai ai gặp Đông Cung cũng phải kiêng nể vài phần. Không phải chỉ vì chàng giỏi điều binh khiển tướng, mà chàng còn được vua hậu thuẫn. Các tướng lĩnh khác được công trạng chỉ được phong một bậc, đằng này chàng lại phong những hai bậc, nếu không vướng chuyện kia làm giảm đi phần thưởng, thì không biết chàng còn nhận được những thứ kỳ trân dị bảo gì nữa. Là người bình thường, cũng phải mất gần cả đời mới leo lên từ quan cửu phẩm lên tam phẩm, có người còn chẳng dám mơ đến nữa. Còn Đông Cung, chỉ mới 24 tuổi đã được phong hàm vị cao, vang danh thiên hạ.
Ngay sau khi vừa bãi triều, Đông Cung lập tức chuẩn bị nhân mã trở về Hoàng Nguyệt Thành để còn sắp xếp chuyện trong phủ của mình, tiện thể xem xét tình hình hiện tại của Dung Ly luôn. Rõ ràng trong tâm trí của chàng, lúc nào cũng quan tâm đến nàng, nhưng lại không muốn để cho nàng ấy biết. Đông Cung luôn âm thầm bảo vệ nàng, dành những thứ tốt đẹp nhất cho nàng ấy. Nhưng mãi đến sau này, chàng mới hiểu ra một chuyện, vốn dĩ Dung Ly không cần những thứ đó, thứ nàng cần chính là được ở bên chàng, được đi theo chàng, cùng nhau vượt qua gian lao thử thách, đi đến chân trời góc bể, không quan tâm đến hồng trầm lắm khổ lụy nữa. Thứ nàng muốn, chỉ là một ‘hạnh phúc giản đơn’ mà thôi.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Vài ngày sau, khi đã về đến phủ…
Chuyện trong phủ cuối cùng cũng đã được dàn xếp ổn thỏa. Từ chuyện đến thăm thành chủ, nghe những lời ngụy tạo từ ông ta và các thê thiếp quý tử của ông ra, cho đến chuyện phải tiếp đãi các vị khách ‘không mời mà đến’. Một số người thấy chàng có quyền lực, có địa vị, liền nhảy vào kết thân, khơi chuyện liên hôn này nọ, nhưng đa số đều bị Đông Cung thẳng thừng từ chối, phải vác một bộ mặt bí xị ra về.
Hôm nay, được yên tĩnh một hôm, chàng đang ngồi trong thư phòng của mình, thong thả viết gì đó trên giấy, chốc chốc lại ngừng bút để mài mực, rồi lại tiếp tục. Nhìn lúc chàng đang chăm chú như vậy, trông thật ra dáng một thư sinh nho nhã, đang đèn sách học bài. Lúc này, chợt từ bên ngoài, có tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng gõ cửa kêu theo một âm điệu nhất định, hồi đầu là hai tiếng, rồi dừng, sau đó đến một tiếng, nhưng lại không hề nghe thấy người bên ngoài lên tiếng gì cả. Nghe động, Đông Cung dừng tay không viết nữa, đặt bút ngay ngắn xuống nghiêng mực, rồi sau đó từ từ cất giọng:
- Vào đi.
Thì ra tiếng gõ cửa ấy chính là ám hiệu mà chỉ những ám vệ của Đông Cung mới biết được. Bọn họ không cần nói gì cả, chỉ cần gõ như vậy là chàng đã hiểu rồi.
Từ bên ngoài, một tên ám vệ che mặt bước vào. Hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, cẩn thận không để gây ra tiếng động nào. Rồi cung kính cúi người bẩm báo:
- Tướng quân\, trong lúc ngài đi\, thuộc hạ đã điều tra ra được rõ ràng chuyện Dung Ly cô nương lúc trước bị ám hại rồi ạ!
Đây chính là tin mà Đông Cung mong chờ nhất từ khi trở về phủ đến nay. Chàng liền đứng dậy, bước gần đến y, rồi sau đó mới hỏi tiếp:
- Vậy kẻ đó là ai?
- Bẩm tướng quân\, thần điều tra ra được một chuyện\, sau ngày mà Dung Ly cô nương bị hại\, qua hôm sau\, Mạc Bình Chi thiếu gia liền cho thuộc hạ của hắn xử lý một số người\, vu cáo rằng bọn chúng định làm phản. Thần vô tình bắt được một tên còn sống sót\, mang về tra khảo\, hắn công nhận là cứng miệng\, phải dùng cực hình mới khai ra sự thật. Hắn nói\, là do Mạc Bình Chi sai đi xử lý Dung Ly cô nương\, nhưng nhiệm vụ không thành\, mới thủ tiêu hết đám người dính líu trong chuyện. Hắn còn cầu xin thuộc hạ đừng làm lớn chuyện\, kẻo cả nhà hắn đều bị xử lý hết.
Đông Cung nghe xong, có vẻ chau mày, nét mặt thay đổi. Từ trước đến giờ luôn biết rằng Bình Chi là một tên hống hách ngang ngược, nhưng giờ đây, lại còn dám cả gan động đến người của chàng. Phen này, không thể cho qua dễ dàng được. Chàng chợt nhếch mép cười khinh thường, trong đầu nghĩ: “Hại người của ta, nghĩ ta sẽ không tra ra được ư? Còn giả vờ đem giết hết những kẻ liên can. Đúng là ngu ngốc. Ân oán giữa ta và ngươi, chắc cũng đến hồi phải tính số rồi chứ nhỉ?”