Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 19



Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


________________________________________


Thi thể của Trì Lê trông rất thê thảm. Trên người ước chừng có ba mươi mấy vết thương, cắt da thịt thành nhiều mảnh nhỏ. Trái tim của cô bị móc ra. Càng đáng sợ hơn là hồn của cô ta đã bị phách tán.


Người không có tuổi thọ dài giống yêu, tiên, thần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sống mấy ngàn vạn năm là chuyện bình thường. Mà tuổi thọ của nhân loại chỉ vỏn vẹn mấy chục năm. Vì đền bù loại chênh lệch này, lục đạo luân hồi ứng nhưng mà sinh. Chỉ cần hồn người bất diệt, sau khi chết có thể đầu thai, trốn vào bên trong lục đạo.


Nhưng hồn Trì Lê đã biến mất, cũng có nghĩa là cô không thể đầu thai chuyển thế nữa chân chân chính chính tiêu tán ở cái này thế gian.


Thuật ngũ hành của nhân loại không thể làm được. Việc này, hơn phân nửa là do yêu gây ra.


Những lời này Lam Cơ không nói với Ninh Thu. Rốt cuộc thì Ninh Thu rất nhát gan là, nếu như bị dọa bị bệnh cũng không tốt cho lắm. Huống chi hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt, phải thi đại học, đó là bước ngoặt quan trọng nhất của con người. Lam Cơ không hy vọng Ninh Thu bởi vì chuyện khác mà phân tâm.


Trì Lê thật sự đã chết. Ninh Thu có chút bừng tỉnh nghĩ đến chuyện hôm qua, cô thấy mắt của Trì Lê vô thần, như là một con rối gỗ. Lúc ấy, Trì Lê rốt cuộc là làm sao vậy? Bị người khống chế sao?


Suy nghĩ trong đầu Ninh Thu có chút lộn xộn , càng nghĩ càng kinh hãi, thân mình thậm chí run lên một cách. Cô cảm thấy việc này đang đi ngược lại với chủ nghĩa duy vật.


Tiết học trôi qua, Ninh Thu phát hiện Tân Từ cúp tiết. Không chỉ tiết này, mà cả buổi sáng cậu ấy cũng chưa xuất hiện ở phòng học.


Vốn định liên hệ Tân Từ nhưng Ninh Thu lúc này mới nhớ ra mình không có số của Tân Từ. Chính xác là cô đã đến đây hơn hai tháng nhưng lại không có wechat của các bạn học. Dĩ vãng đều là Tân Từ tìm cô, đến nỗi Ninh Thu còn không cảm thấy có cái gì không thích hợp. Hiện tại lấy lại tinh thần mới phát hiện, cô chẳng có cách nào liên hệ với Tân Từ.Việc này làm cô có chút thất bại và lo âu.


Cô nghĩ Thời Quân và Tân Từ rất gần gũi, có lẽ có thể biết được việc gì. Nhưng Thời Quân chỉ nhìn chằm chằm thật thật giả giả nói: "Có lẽ, không thấy được đâu."


Ninh Thu không biết những lời này là có ý tứ gì, nhưng trực giác của cô cảm thấy Tân Từ đã xảy ra chuyện. Nhưng cô lại không có wechat của Tân Từ, chỉ có thể lo lắng suông.


Liên tiếp vài ngày đều không có tin tức của Tân Từ nhưng trong trường lại không có biến hóa, tựa hồ không bị ảnh hưởng về việc của Trì Lê. Nói đến cũng kỳ quái, theo lý thuyết thì mạng người là chuyện lớn nhưng mà Ninh Thu vẫn chưa thấy truyền thông đưa tin, liền một chút dấu hiệu cũng không có, giống như là chưa bao giờ phát sinh quá.


Ngày thứ 8 mất đi tin tức của Tân Từ , Ninh Thu ngồi không yên, tính toán đến văn phòng giáo viên tìm hiểu tìm hiểu.Ít nhất họ cũng phải biết chút tin tức gì chứ?


Thầy Phong ra cửa chợt thấy Ninh Thu, đoán được cô vì sao mà đến, nhưng ngữ khí vẫn là chậm lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"


"Thầy Phong, em muốn hỏi một chút về Tân Từ. Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao ? Nếu không thì tại sao đã lâu rồi em không thấy bạn ấy đến trường ?" Ninh Thu thẳng thắn nói.


Là xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện trong nhà, Tân Từ đã sớm không có nhà.


Nghĩ đến này, Phong Tứ có chút phiền muộn mà xoa xoa mũi, châm chước nói: "Là gặp được việc phiền toái, cần cậu taphối hợp xử lý."


Trì Lê chết, không chỉ như vậy. Trì gia là gia tộc trừ yêu đứng đầu. Nhưng mấy năm gần đây người nhà thiếu, hơn nữa con cháu thiên phú không cao, cho nên đang có xu hướng bị thay thế.


Cũng may Trì Lê này vừa sinh ra đã có thiên phú thiên phú. Không chỉ Trì gia,
toàn bộ gia tộc trừ yêu đều coi trọng hậu bối này, đánh cuộc gánh nặng về cuộc chiến giữa người và yêu ở cô. Có thể nói, Trì Lê là người đạt được kỳ vọng rất lớn.


Nhưng mà người này lại chết ở Lam Phong. Mấu chốt là tử trạng của Trì Lê quá mức quỷ dị, hiện trường tràn ngập yêu khí, chứng cứ đều hướng về Yêu tộc. Làm 2 phe trong tình trạng căng thẳng


Loại sự kiện thần quái này đều có tổ chức đặc thù tham gia điều tra cùng xử lý, hơn nữa trước tiên Tân Từ là người có hiềm nghi rất lớn. Có 2 nguyên nhân: Có người nhìn thấy Tân Từ xuất hiện xung quanh kho hàng : ngực Trì Lê có lưu lại hơi hở của Tân Từ.


Rốt cuộc dựa vào chứng cứ hiện tại, không đủ để nhận định Tân Từ chính là hung thủ. Nói đúng ra hung thủ không nhất định phải là yêu theo sách cổ ghi lại, người cũng có thể tu tà thuật.


Phong Tứ làm trong tổ chức đó đồng thời cũng là giáo viên của Tân Từ tự nhiên sẽ không đồng ý để học sinh mình vô cớ chịu chết. Mấy ngày nay đều cố sắp xếp chu toàn hy vọng có thể vãn hồi một ít đường sống, tranh thủ càng nhiều thời giờ đi điều tra.


"Vậy cậu ấy chừng nào trở về đi học ạ?" Ninh Thu không hiểu được sầu lo của Phong Tứ, chỉ vội vàng mở miệng hỏi. Cô nhìn ra được, Phong Tứ tựa hồ sốt ruột muốn đi.


Trầm mặc một lát, Phong Tứ bất đắc dĩ trả lời: "Có lẽ rất nhanh thôi."


Hắn nghĩ Tân Từ chung quy vẫn là may mắn, ít nhất trên đời này còn có người vướng bận.


Trả lời xong vấn đề của Ninh Thu không lâu, Phong Tứ nhận được tin tức đặc thù truyền đến: Tân Từ chạy trốn.


Lời của Phong Tứ không thể làm Ninh Thu an tâm, ngược lại làm cô càng thêm lo lắng. Cô không thể nói được lý do, nhưngchính là cảm thấy thiếu niên thanh lãnh kia ước chừng đã xảy ra chuyện.


Mùa đông đến dần, trời cũng nhanh tối. Tan học, Ninh Thu mới đi được nửa đường trời đã tối om. Cũng may trên đường có nhiều nhà, ánh đèn của nhà bên hắt sáng lên con đường khiến cho một mình Ninh Thu cũng bớt sợ hãi.


Con đường này Ninh Thu đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần. Nếu đi nhanh một chút ước chừng khoảng nửa tiếng sẽ tới tiểu khu. Chẳng qua lúc này trong lòng Ninh Thu có nhiều tâm sự cho nên bất giác đi chậm. Cơn gió rét của mùa đông làm tóc mái của cô lay động. Cô thở dài siết chặt áo khoác nhanh chóng bước đi.


Ở con hẻm gần tiểu khu nhà mình, Ninh Thu bị 1 bàn tay che miệng kéo vào đầu ngỏ. Ngõ nhỏ kia tối đen hơn nữa hôm nay trời lại âm u không thấy ánh trăng. Ninh Thu bị che miệng theo bản năng mà giãy dụa.


Hơi ấm phả vào tai, thanh âm quen thuộc vang lên :" Đừng sợ, là ta."


Giọng nói tràn đầy mệt mỏi và ủy khuất.


Lúc này Ninh Thu không giãy dụa nữa, hốc mắt có chút đỏ:" Tại sao cậu lại ở đây ?"


"Tớ không có phương thức liên lạc của cậu, cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện gì. Giờ cậu...cậu đã trở lại, có phải chuyện kia đã giải quyết rồi đúng không ?"


Tân Từ thấy cô luôn miệng hỏi mình, trong lời nói còn ẩn chứa quan tâm. Thậm chí trong bóng đêm hắn còn thấy rõ đôi mắt long lanh nước mắt của cô. Cuối cùng vì đã thấy hắn nên cô vẫn là cười tươi.


" Cậu chưa ăn cơm đúng không, đi thôi tớ dẫn cậu đi ăn chút gì đó ?" Ninh Thu bừng tỉnh mới nhớ đây là giờ ăn tối. Luống cuống móc điện thoại nhắn tin cho ba mẹ, nói mình tối mới về không cần chờ.


Nhắn xong cô thở phào nhẹ nhõm muốn đi ăn cơm cùng Tân Từ. Chỉ là thông qua ánh sáng điện thoại cô đã thấy thiếu niên trước mặt sắc mặt tái nhợt, áo hoodie bị nhuộm đỏ như máu.


Bàn tay cầm điện thoại khẽ run lúc này cô mới ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí và máu cánh tay bị thương nhỏ giọt trên đất.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN