Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 4



Nghĩ tới trò hề tối nay, Lạc Tinh Tinh hít sâu một hơi.

Con nhóc Chân Chân dở hơi này, vậy mà lại dùng điện thoại cô để gửi tin nhắn kiểu này cho cậu ấy.

Phó Diệc Trạch là đàn em khoa thể dục nhỏ hơn cô một tuổi, quen biết cô vì tình cờ làm người mẫu cho khoa tranh sơn dầu. Từ đó về sau, cậu ấy tiến hành theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt suốt nửa năm.

Chẳng qua, Lạc Tinh Tinh không đồng ý với cậu ấy.

Lạc Tinh Tinh nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím, cô chỉ muốn giải quyết việc này thật nhanh rồi đi ngủ.

Lạc Tinh Tinh: [Ừm, tôi về rồi.]

Lạc Tinh Tinh: [Xin lỗi vì chuyện tối nay. Trường hợp khẩn cấp nên mới làm phiền cậu.]

Phó Diệc Trạch: [Về rồi là được, em không làm phiền nữa.]

Ba giây sau, Phó Diệc Trạch lại nhắn một câu: [Chị được tỏ tình trước mặt mọi người à?]

Lạc Tinh Tinh: [Ừ, bạn cấp ba... Nhưng về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.]

Ý trong lời nói chính là về sau sẽ không nhờ cậu giả làm bạn trai nữa.

Phó Diệc Trạch: [Xem ra đàn chị rất được chào đón.]

Phó Diệc Trạch: [Chẳng trách em theo đuổi hơn nửa năm mà vẫn không hề rung động.]

Lạc Tinh Tinh: [...]

Suy nghĩ một lúc, Lạc Tinh Tinh lấy hết can đảm nói: [Ừm... Sau này cậu đừng theo đuổi tôi nữa được không?!]

Lạc Tinh Tinh: [Tôi không thích cậu.]

Năm giây sau, bên kia trả lời: [Chị thích ai khác rồi à?]

Lạc Tinh Tinh: [Chắc là... có.]

Phó Diệc Trạch: [Vừa mới quen hay là quen lâu rồi?]

Lạc Tinh Tinh: [Bạn cấp ba.]

Phó Diệc Trạch: [Vậy được rồi còn gì!]

Lạc Tinh Tinh: [?]

Phó Diệc Trạch: [Quen lâu như vậy, nếu anh ta thích chị, hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi!]

Phó Diệc Trạch: [Điều này chứng tỏ, hai người hoàn toàn không có khả năng!]

Lạc Tinh Tinh: “...”

Trái tim của Lạc Tinh Tinh bỗng hẫng một nhịp.

Câu nói “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi” ở sâu trong trí nhớ của cô lại hiện lên, liên tục đốt cháy từng tấc nội tạng của cô.

Cô hít cái mũi, quật cường nói: [Vậy cũng là chuyện của tôi! Không cần cậu quan tâm.]

Phó Diệc Trạch: [Em thích chị là chuyện của em, chị cũng không quản lý được.]

Lạc Tinh Tinh hơi bực: [Nhưng cậu làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi!]

Mười mấy giây sau bên kia lại vô liêm sỉ trả lời: [Được, vậy sau này em sẽ cố gắng khiêm tốn nhất có thể /nhe răng/.]

“...”

Không để ý tới cậu ấy nữa, Lạc Tinh Tinh trực tiếp tắt đèn đi ngủ. Da mặt của tên này rất dày, dù cô chỉ trả lời một chữ, cậu ấy cũng có thể không ngừng tìm chủ để, như vậy e là đêm nay cô sẽ không thể ngủ nổi.

Nhưng mới nhắm mắt lại, gương mặt kia lập tức hiện lên trước mắt.

Dưới mày rậm là một đôi mắt đen láy, hình như cách cô chưa đến 10cm.

Lạc Tinh Tinh từng nghe thấy anh nói rất rõ ràng: “Tôi có người mình thích rồi.”

Vậy ánh mắt khó nén sự cô đơn của anh trong đêm nay, chẳng lẽ cũng giống như cô, nhớ mãi không quên lại không có tiếng vọng?

Suy nghĩ càng lúc càng bay xa, gương mặt kia cũng dần khớp với gương mặt của chàng trai trong trí nhớ.



Ngày 3 tháng 9 năm 2012, ngày đầu tiên đi học ở trường trung học phổ thông số 1 Nghi An.

Sân trường nhộn nhịp, đặc biệt là các bạn học sinh lớp 10. Người nào cũng đeo cặp đi vào trường học mới, tò mò đánh giá mọi thứ trong khuôn viên trường.

Đương nhiên, không bao gồm Lạc Tinh Tinh và Từ Điềm Chân.

Hai người được thuyên chuyển từ trường trung học cơ sở số 1 Nghi An tới đây, sau ba năm, trường học đã không còn gì mới mẻ với họ. Ăn sáng xong, Lạc Trình Phong vội tới công ty luật, tiện thể đưa hai cô tới trường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhà Lạc Tinh Tinh cách trường 3km, điều đó cũng dẫn đến việc khi các cô tìm được lớp 10A3 thì trong phòng học chẳng có ai cả.

Nhân lúc không có ai, Lạc Tinh Tinh chọn chỗ ngồi ở hàng thứ ba bên lối đi nhỏ sát cửa, Từ Điềm Chân đặt cặp sách xuống, trực tiếp ngồi xuống cạnh cô.

Một lát sau, các bạn học lần lượt bước vào.

Từ Điềm Chân cười chào hỏi bọn họ, Lạc Tinh Tinh lấy bút vẽ ra, nhàm chán bôi bôi vẽ vẽ trên sổ sẽ phác thảo.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vào học vang lên.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên ngẩng đầu bước lên bục giảng, bà ấy đeo một chiếc kính đen, tóc được buộc gọn phía sau đầu.

Giây trước lớp học còn ồn ào, giây sau lập tức yên tĩnh lại, mọi người đồng thời nhìn về phía bục giảng.

Người ở bàn sau đưa mắt ra hiệu, Từ Điềm Chân lập tức xoay người về phía bục giảng, khoanh tay đặt lên bàn.

Người phụ nữ trung niên khẽ ho vài tiếng, quét mắt nhìn phía dưới vài lần rồi nói: “Các em học sinh, cô là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, cũng là giáo viên ngữ văn, cô tên Từ Văn Lệ.” Bà ấy vừa nói vừa viết tên và một dãy số lên bảng đen: “Đây là số điện thoại của cô, các em ghi nhớ nhé.”

Mọi người lấy giấy bút ra viết số.

Từ Văn Lệ nói tiếp: “Ngày đầu tiên đi học, mọi người đều không quen biết nhau. Tiết này là tiết họp lớp, chúng ta làm quen với các bạn học mới...”

Dứt lời, các học sinh mới phía dưới đều duỗi dài cổ ra, nhìn các khuôn mặt xa lạ ở xung quanh, ánh mắt vừa nồng cháy vừa tò mò. Từ Văn Lệ cầm danh sách, từ từ nói: “Đến đông đủ rồi nhỉ? Vậy điểm danh trước.”

“Khương Võ!”

Khương Võ đứng lên và nói to: “Có!”

Tiếp theo, hai mươi mấy học sinh mới nghe tên và đứng lên theo thứ tự, cho đến khi đọc tới ——

“Lạc Tinh Tinh!”

Ánh mắt của mọi người đều đã chuẩn bị xong, nhưng mãi vẫn không thấy ai đứng dậy.

Từ Văn Lệ lại gọi thêm lần nữa: “Lạc Tinh Tinh!”

Từ Điềm Chân ngồi cạnh lén đá vào chân cô, thấp giọng nói: “Tinh Tinh, cô gọi cậu kìa.”

Lạc Tinh Tinh căng thẳng đứng dậy hô “Có”.

Cây bút chì cô đã buông ra bỗng trượt khỏi bàn, sau đó rơi xuống lối đi nhỏ ở giữa.

“Ừ.” Từ Văn Lệ cúi đầu, đánh giá cô qua mắt kính: “Đi học cố gắng đừng làm việc không liên quan, ngồi xuống đi.”

Lạc Tinh Tinh khẽ dạ một tiếng.

Mông vừa mới đặt xuống ghế, cửa đã vang lên một tiếng “Báo cáo”.

Động tác của mọi người đồng loạt nhìn qua.

Một chàng trai có thân hình cao gầy đứng ở cửa, chặn gần hết ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng. Chàng trai mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, nước da trắng nõn, tóc mái rũ xuống dưới lông mày, gương mặt tuấn tú.

Mắt anh cụp xuống, cặp sách tùy ý khoác lên vai phải, ngực phập phồng dữ dội, hẳn là đã chạy một đoạn.

Trong lớp có tiếng xì xào vang lên.

Do hơi ngược sáng nên Lạc Tinh Tinh vẫn chưa thấy rõ mặt anh.

Nhưng dường như người ngồi bạn sau nhận ra anh, người ấy thì thầm cảm thán với bạn cùng bàn: “Trời ạ, đây là huyền thoại của trường trung học cơ sở Giang Hành bọn mình đấy, tên cậu ấy là Quý Xuyên. Năm nào cũng đứng thứ nhất toàn trường, ngoại hình càng đẹp trai không có gì để bàn cãi... Thật sự không ngờ, vậy mà nam thần lại học cùng lớp với mình!”

“Thật á?” Bạn ngồi cùng bàn liên tục trộm ngắm chàng trai: “Nhưng đúng là đẹp trai thật, nói là hotboy trường cũng không quá mức!”

Từ Điềm Chân cũng nghe thấy cuộc trò chuyện ở phía sau, cô ấy ghé sát vào Lạc Tinh Tinh và nói: “Trời đất! Hôm nay là ngày mấy vậy, nên mua vé số, nói không chừng có thể trúng mấy chục triệu...”

“Lớp 10A3?” Từ Văn Lệ nhìn ra cửa, ánh mặt lại quay về danh sách: “Tên gì?”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Quý Xuyên.”

“Quý Xuyên?” Từ Văn Lệ liếc nhìn khắp lớp học, sau đó hất cằm về phía một chỗ trống: “Em ngồi đó đi.”

Quý Xuyên vào lớp, đi về phía chỗ ngồi kia.

Đầu của mọi người chuyển động theo như cái quạt đang quay.

Sau đó, Quý Xuyên bỗng dừng chân trước bàn của Lạc Tinh Tinh.

Bị một bóng đen che trước mặt, Lạc Tinh Tinh ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó va vào ánh mắt của anh.

Nước da của chàng trai trắng nõn, lông mày đen rậm, mũi cao thẳng, đôi mắt hơi cụp xuống trong veo, chỗ khóe mắt còn có một nốt ruồi đen, tăng thêm vài phần lạnh lùng.

Hơi thở của Lạc Tinh Tinh bỗng cứng lại.

Nhịp tim đập bùm bụp không ngừng.

Quý Xuyên khom lưng, nhặt bút chì lên đưa cho cô.

Sau khi phản ứng lại, Lạc Tinh Tinh nhận lấy bút chì, cúi đầu nói cảm ơn.

Quý Xuyên hơi gật đầu, tiếp tục đi tới chỗ ngồi ở hàng hai đếm ngược từ dưới lên gần lối đi nhỏ.

Năm phút sau, phần điểm danh kết thúc, bắt đầu tới phần tự giới thiệu.

Đại khái chính là giới thiệu tên, sở thích, nếu có thể làm cả lớp nhớ rõ bạn thì càng tốt.

Lạc Tinh Tinh là người thứ 23 bị gọi lên bục giảng.

Phía dưới toàn là những đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào cô, cô hơi sợ, giọng nói cũng run lên: “Chào mọi người, mình tên là Lạc Tinh Tinh.”

Mọi người ở phía dưới cùng bật cười: “Biết rồi!”

“Ừm, mình thích vẽ tranh.” Suy nghĩ bị cắt ngang, đầu óc của Lạc Tinh Tinh bắt đầu rối loạn: “Ừ, không có lý do gì, chỉ là rất thích… Cảm ơn mọi người.”

Sau đó trực tiếp cúi đầu đi về chỗ.

Người bị gọi tên tiếp theo là cô bạn thân Từ Điềm Chân.

Từ Điềm Chân đặt tay lên bàn giáo viên, ho khan vào tiếng, sau đó bắt đầu biểu diễn: “Chào mọi người, mình tên là Từ Điềm Chân, bình thường thích đọc tiểu thuyết và truyện tranh… Ngoài ra, cô gái xinh đẹp trước đó là bạn thân của mình, ha ha ~”

“Ồ ~”

Phía dưới lại vang lên tiếng xì xào: “Nhớ kỹ cậu rồi!”

Lạc Tinh Tinh: “…”

Chẳng mấy chốc đã tới lượt Quý Xuyên.

“Tôi tên là Quý Xuyên.”

Anh đứng yên trước bục giảng, nói với vẻ mặt hờ hững: “Tôi yêu toán học, ước mơ của tôi là trở thành một nhà toán học và giải được giả thuyết Riemann(*).”

(*)Giả thuyết Riemann hàm ý kết quả về sự phân bố các số nguyên tố. Cùng với những dạng tổng quát hóa phù hợp, các nhà toán học coi nó là một trong những bài toán quan trọng nhất chưa được giải trong toán học thuần túy (Bombieri 2000).

Phía dưới im lặng vài giây rồi vang lên nhiều tràng pháo tay.

Mới vừa vào cấp ba, ngay cả dãy số bọn họ cũng chưa học, làm sao biết được giả thuyết Riemann là gì. Nhưng sự kiêu ngạo và kiên định lộ ra trong mắt Quý Xuyên lại làm cho họ thấy kính nể từ tận đáy lòng.

Lạc Tinh Tinh cũng bị ánh sáng lóe lên trong mắt anh hấp dẫn, cô ngơ ngác nhìn anh một hồi.

Sau đó ủ rũ cụp mắt xuống.

Ước mơ của người ta là trở thành nhà toán học, còn số lần đạt điểm chuẩn môn toán của cô lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đây không chỉ là sự khác nhau giữa mây và bùn.

Ngày đó tan học về nhà, Từ Điềm Chân tấm tắc khen suốt quãng đường, nào là vẻ bề ngoài của Quý Xuyên đỉnh cỡ nào, giống như một kiệt tác của Nữ Oa, v.v… Giọng Từ Điềm Chân hơi lớn khiến người trong tàu điện ngầm liên tục nhìn về phía cô ấy.

“Tinh Tinh, cậu cảm thấy Quý Xuyên thế nào? Đẹp trai nhỉ?!” Cô ấy còn bớt thời gian hỏi Lạc Tinh Tinh: “Y như nam chính học đường bước ra khỏi tiểu thuyết!”

Lạc Tinh Tinh nói với vẻ cố gắng tự nhiên hết mức có thể: “Ừ, quả thật —— Rất đẹp.”

— QUẢNG CÁO —