Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 62



Gã sai vặt dẫn đường trong tay cầm đèn lòng nhìn lại, xe ngựa càng hiển lộ ra vẻ vô cùng nặng nề.

Nhìn như mộc mạc (giản dị), lại lộ ra cổ khí thế trầm ổn đại khí không thể quên. Còn họa tiết thêu dệt dày đặc bằng chỉ vàng trên rèm, cũng đã trực tiếp tiết lộ thân phận người tới.

Đứng đầu Thái Y Viện, phụ thuộc vào đương kim hoàng đế. Nhìn như không có thực quyền, nhưng là tâm phúc chân chính của hoàng đế. Khi tiên hoàng băng hà cũng có tòng long chi công (có công đưa hoàng đế lên ngôi), nắm trong tay toàn bộ thái y viện, không người có thể ép buộc hoặc thu mua hắn.

Mà càng làm cho mọi người sợ hãi, chính là chủ tử ẩn hình đằng sau lưng hắn chính là đệ đệ nhỏ nhất của tiên đế, là nhiếp chính vương trước khi đương kim hoàng đế đăng cơ.

Cái chết trước đó của tiên đế kỳ quặc, chỉ kịp lưu một chiếu thư, đem hoàng đế lúc đó còn là thái tử giao phó cho nhiếp chính vương liền băng hà. Khi đó thái tử tuổi còn nhỏ, chỉ có một mình, các cựu thần thế gia trong triều đều có phụ thuộc, mẫu gia hống hách lộng hành, không coi hoàng quyền ra gì, còn đem thiên tử xem thành con rối có thể mặc sức đùa giỡn thao túng. Còn nhiếp chính vương được tiên đế giao phó, càng là bị xem thường, cho rằng thiếu niên chỉ mới mười tuổi, có thể gây nên sóng gió gì.

Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người.

Nhìn như vô hại như hoa trong nhà ấm, lại có thủ đoạn chồng chất phiên vân phúc vũ. Thần không biết quỷ không hay chặt đứt toàn bộ nguy cơ phát sinh. Thậm chí không tốn một người để cho những người tâm có ý xấu lẫn nhau ngờ vực rơi vào lục đục, không đánh mà thắng đem toàn bộ Đại Chu nắm trong tay. Mãi đến khi hoàng đế có thể tự mình chấp chính, mới trao trả quyền lực trong tay.

Trước mắt, vị nhiếp chính vương này trên danh nghĩa là thân thể bệnh tật rời xa hoàng quyền ở biệt viện ngoại thành dưỡng bệnh, nhưng mọi người đều biết đây chẳng qua là ngụy trang. Làm trụ cột phía sau hoàng đế, Đại Chu có chút gió thổi cỏ lay, cũng chạy không khỏi ánh mắt của y.

Nghĩ đến đó, lòng Lục Hầu nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.

Chuyện liên quan đến nhân luân trời phạt vốn là đại kỵ, lại thêm thân phận mẫu tử Lục Duy Diệu tế nhị, không cần đắn đo, một khi bị phát hiện liền dựa vào luật pháp, đó chính là phải phế đi tước vị sau đó bị lưu đày. Dù sau trải qua đảo chính, dù đương kim hoàng đế, còn là vị nhiếp chính vương này đều vô cùng căm thù lẫn lộn huyết mạch đích thứ, trong mắt không chứa được một hạt cát.

Lại nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn năm đó của người kia, trán Lục Hầu trong nháy mắt chảy ra mồ hôi lạnh.

"Nhanh gọi người đuổi Diệu nhi về viện của mình! Lại ra lệnh những nha hoàn bà tử đều ngậm mồm, không nên nói đừng nói!" Thấy vẻ mặt Lục Hầu không ổn, kế Hầu phu nhân cũng lập tức phản ứng kịp, vội vàng ra lệnh gã sai vặt đi truyền lời, nỗ lực che giấu, nhưng chẳng qua chỉ là vùng vẫy trước khi chết.

Bởi vì xe ngựa đã dừng lại, vị đứng đầu thái y viện cũng vén rèm xuống xe.

Giờ khắc này, nơi bọn họ đứng chính là nơi tiếp giáp từ đường và nội viện. Dù muốn Lục Duy Diệu chuyển đi, cũng phải đi qua nơi này trước.

Lục Hầu bất an không cách nào che giấu, mà kế Hầu phu nhân cũng lòng như lửa đốt. Chuyện từ đường tuyệt đối không thể bị người phát hiện, mà tương lai của Lục Duy Diệu cũng không thể vì vậy mà bị liên lụy. Ả khổ tâm mưu tính nhiều năm, mới được rực rỡ như hôm nay, lại có thể vào thời khắc này cho một mồi lửa, rồi biến mất hết?

Có lẽ là người trong nguy cơ là lúc bộc phát ra linh cảm, kế Hầu phu nhân nhìn qua Lê Hi, đột nhiên có cách.

Đưa tay cầm ống tay áo Lục Hầu, kế Hầu phu nhân nhỏ giọng nói với ông:"Hầu gia, vì Hầu phủ, chúng ta không thể từ bỏ cả hai..."

".." Lục Hầu vốn sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý ả.

Tin đồn trưởng tử Lục gia khắc thân thực ra vẫn luôn có, chỉ là Vân Hi ở xa ngàn dặm, không xuất hiện trước nên ít được nhắc tới, nhưng lời nói của đạo sĩ vẫn có người biết rõ.

Hom nay chuyện từ đường, thân phận vi diệu của Lục Duy Diệu, không thể không cân nhắc, dễ lộ ra chuyện xưa. Nhưng Lục Vân Hi hoàn toàn không có lo lắng như vậy. Nếu như chuyện rơi vào Lục Vân Hi, ngược lại cũng không gượng ép, còn có thể giải quyết khẩn cấp.

Diệu kế!

Chỉ là nếu làm như vậy, đường làm quan của Lê Hi sau này cũng sẽ bị chặt đứt. Dù sao một người bị tổ tiên chán ghét vứt bỏ, sẽ không được người đời chấp nhận.

Lục Hầu vẻ mặt có chút do dự, kế Hầu phu nhân thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:"Cũng là vì Hầu phủ.."

"Vậy liền... Dựa theo nàng đi." Lục Hầu thở dài, trên mặt lộ ra chán nản, tảng đá lớn trong lòng cũng hoàn toàn bỏ xuống.

Mấy gã sai vặt ở bên người kế Hầu phu nhân thấy ám chỉ, lặng lẽ tiếp cận Lê Hi, cố gắng bắt Lê Hi. Miễn cho một hồi hắn mở miệng.

Lê Hi hiểu ý đồ của bọn họ lại hết sức thuận theo không phản kháng.

Kế phu nhân thấy kế sách quá hay, thực là có thể đem toàn bộ sai lầm vứt đi sạch sẽ.

Nhưng lại không nghĩ tới, ả càng muốn để cho nhi tử mình thoát tai họa, tai họa lại càng muốn chạy theo.

Nguyên thế giới, từ đường thực sự bị sụp sạch sẽ. Trước mắt tuy chỉ sập hậu viện vậy tiền viện chắc cũng sắp sập. Lục Duy Diệu thân kiều thể yếu, bị thương đầu nên không ai dám di chuyển gã, vẫn ở trong từ đường. Đợi từ đường hoàn toàn sụp, gã sẽ hoàn toàn bị chôn ở dưới.

Đợi đến lúc đó, kế Hầu phu nhân phải lựa chọn như thế nào? Là cứu nhi tử, hay bảo trụ danh vọng?

Hai người Lục Hầu đều mang ý xấu, tâm tư biến hóa chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, mà người đứng đầu Thái Y Viện cũng dưới sự hướng dẫn của gã sai vặt tới trước mắt mọi người.

"Thỉnh an Hầu gia, kế Hầu phu nhân. Nghe nói công tử trong phủ bị thương nghiêm trọng, không biết người hiện tại ở nơi nào?" Cung kính hành lễ, người đứng đầu thái y viện thái độ vô cùng cứng nhắc.

"Khuyển tử đã vô ngại, không phải chuyện lớn, chỉ là bị chút kinh hách (kinh sợ). Đều là hạ nhân khuếch đại, không biết rõ tình huống đã chạy ra ngoài, đã quấy rầy đại nhân." Lục Hầu mở miệng, cố gắng tạo ra cảnh thái bình giả tạo.

"Dù như vậy, vậy cũng còn cần hạ quan bắt mạch?" Người đứng đầu cau mày, mặt mang nghi hoặc, mặc dù không hỏi tới, nhưng rõ ràng nghi ngờ giải thích của Lục Hầu.

"Muốn, muốn, sau xin đại nhân quan tâm." Nghĩ đến nhi tử đáng thương, kế Hầu phu nhân khó tránh khỏi có chút lo lắng. Thấy có thái y, tự nhiên không muốn buông tha, huống chi ả còn định dựa vào lần này để cho Lê Hi có tiếng xấu, trở thành khí tử (điềm xấu).

Mà vị người đứng đầu thái y viện này, chính là quân cờ tốt nhất ả có thể lợi dụng. Chỉ cần vị lệ thuộc vào đương kim hoàng đế này khiến một trong hai vị đương quyền nhận định Lê Hi là điềm xấu, như vậy hắn liền không còn có nơi sống yên ổn.

Ý niệm hung ác trong đầu, kế Hầu phu nhân sắp xếp ngôn ngữ muốn đem toàn bộ giá họa kia đẩy đi. Lại nghĩ không ra, tiếng sụp đổ lần nữa truyền tới, ngay sau đó, một gã sai vặt toàn thân đầy bụi đất chạy tới, vừa quỳ xuống vừa khóc:"Phu nhân, Hầu gia, không xong. Tiền viện từ đường đã sụp, bài vị của tổ tiên bị đập nát, mà đại thiếu....đại thiếu gia cũng bị chôn ở dưới, sống chết không rõ."

"Cái gì?" Lục Hầu sợ hãi, mà kế Hầu phu nhân cũng vẻ mặt trắng bệch.

Ở Đại Chu, bài vị tổ tông được coi là hoá thân của tổ tiên, nếu riêng từ đường sụp đổ, còn có thể thoái thác là Lê Hi là điềm xấu, làm hại gia tộc, nhưng hôm nay ngay cả bài vị cũng bị nát, ở trong mắt người khác, liền là cả gia tộc Lục thị bất hiếu. Mà một nhà Lục Hầu, chính là đứng đầu trong tội nhân thiên cổ.

Tội danh này, bọn họ không kham nổi.

Bầu không khí dần đông cứng, gió đêm quanh quẩn lộ ra nguy cơ tứ phía. Người đứng đầu thái y viện đứng tại chỗ, bảo trì trầm mặc. Mà phu phụ Lục Hầu cũng không nói lời nào, trầm tư suy nghĩ.

Đúng lúc này, Lục Hầu cảm giác phía sau có người vỗ mình một cái, sau đó truyền đến một câu ôn nhu an ủi tới bên tai:"Phụ thân đừng lo lắng, nhi tử có biện pháp."