Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 25: " Còn sinh vật khác ngoài mày à?"



Mấy hôm nay tên Lâm tập luyện như điên, từ lúc tháo bột là hắn phải lượn qua mặt tôi cả chục lần, lúc nào cũng là đang trong trạng thái tập thể dục mồ hôi nhề nhãi. Nhớ là nó tháo bột chứ có tháo não đâu. Lúc thi cũng đâu có bị ngu đi, vẫn bình thường mà sao giờ cứ oái oăm thế nào đấy?

Đây là bận thứ 8 trong ngày rồi, trưa hè nắng bỏ mẹ, không sợ say nắng đi nằm cùng ông bà à? Lâm cứ lượn rồi thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn chỗ tôi ngồi đọc sách, tôi biết thừa nhưng ngẩng đầu lên là hắn lại vọt đi mất.

Chóng hết cả mặt. Hè đã nóng còn vướng phải thằng dở.

Bận thứ chín, tôi không nhìn được nữa, đặt cuốn sách xuống." Mày dạo này bị làm sao đấy thằng dở người kia?"

Lâm đứng lại, nhìn xung quanh, không thấy ai, đưa tay lên chỉ bản thân. Mày bảo tao à?

Chán không muốn nói." Còn sinh vật khác ngoài mày à?"

Lâm từ từ chạy bước nhỏ lại gần.

Tôi dịch sang một nhường quạt lại cho hắn.

"Lúc đấy đầu óc mày đập đâu à mà giờ trưa lòi đòi chạy bộ? Má, còn mua đồ tập nữa!" Tôi hơi nghiêng người né mùi mồ hôi của hắn.

Lâm đưa cổ áo lên ngửi, liền đứng dậy." Tao đi tắm cái đã rồi nói chuyện."

Cái éo gì vậy ba?

Chưa kịp nói năng gì hắn liền chạy tuột lên tầng. Còn tôi vẫn ngồi đó với vẻ mặt hoang mang. Ông nội này càng ngày càng lạ nha, nói chuyện kêu đi tắm.

Gần tới giờ cơm trưa, vẫn đang ngồi đọc sách, tôi thoang thoảng ngửi được một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc, rồi dần dần càng đậm thêm. Nghĩ lạ, vừa ngẩng đầu lên mới thấy hắn đang đứng đầu cầu thang mò mặt xuống nhà dưới. Đầu tóc còn chưa khô, mái tóc dài ra do lâu ngày không cắt vẫn còn ướt nhẹp nhỏ nước tong tong được vuột ngược ra sau, vai quàng khăn lau.

"Mày xịt gì à?"

Chân hắn vừa chạm xuống nền liền khựng lại, ngửi lần lượt hai bên tay áo. Hắn mím môi." Tao lên thay áo!"

Vãi!

Lâm vừa xoay người thì tiếng bà vú gọi ăn cơm từ nhà bếp vang lên.

Tôi xua tay." Thôi, ăn cơm đi!"



Nói xong đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi lướt qua hắn, mùi thơm lại càng nồng đặc hơn. Ngửi cái này còn đau đầu hơn cả nhìn hắn chạy vòng vòng nữa.

Bà vú bưng đồ từ nhà bếp qua phòng ăn, đi lướt qua hắn vài bước liền ngoái lại." Lâm dùng nước hoa hả con?"

Mặt hắn sượng chân không nói gì, đứng đó mím môi. Tôi phải cố nhịn cười đến run cả hai vai.

Nhồi vào bàn ăn, vừa nắm lấy đôi đũa mẹ cũng quay ra hỏi câu tương tự làm hắn ngượng chín đỏ cả mặt. Trông vậy tôi không nhịn được nữa, đặt bát xuống bàn cười thành tiếng. Cha này dở người khi không xịt nước hoa làm gì không biết nữa.

Thấy ánh mắt Lâm nhìn mình có chút thất vọng vương vấn sai sai. Tôi ngưng cười, cố ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng người thể. Đành cúi người xuống cố và nhanh cơm cho xuôi xuống qua cảm giác này đi.

Ngoài bữa cơm, tối nay là buổi tụ họp hiếm hoi có đủ mọi thành viên trong gia đình, mặc dù nó là được hẹn trước.

Bố mẹ ngồi sát nhau một bên, tôi và Lâm mỗi người ngồi ở một đầu ghế sô pha bên còn lại.

Bố mở lời trước." Bố mẹ quyết định nhà mình sẽ không đi biển nữa."

Tôi và Lâm đều không quá bất ngờ, vẻ mặt thản nhiên lắng nghe.

Mẹ vui vẻ tiếp lời bố." Đợt này nhà mình sẽ cùng về quê của Quân làm thiện nguyện."

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lâm bất ngờ hơn hỏi.:" Sao ạ?"

Bố nói tiếp." Theo ý mẹ mấy đứa nhà mình sẽ tổ chức một đợt tình nguyện về ngôi chùa mà Quân lớn lên. Bố tìm

hiểu thông tin hết rồi. Ngoài Quân ra sư thầy cùng mọi người vẫn còn nuôi vài đứa trẻ nữa. Khu vực đấy không phải huyện vắng những vẫn còn nghèo, đợt này về giúp sư thầy cùng thêm vài nhà nữa trong làng, tiện luôn cả trường học."

Họng tôi hơi run run." T,thật s‚sao ạ?"

Hai người đối diện cùng gật đâu.

Bố nói thêm." Coi như trả công thay nhà mình giúp dạy dỗ con."



Mẹ gật đầu, nở nụ cười chân thành." Mẹ cũng muốn hiểu thêm về con trai."

Tôi vui vẻ đến không nói thành lời.

Lâm góp ý." Thế anh Đức thì sao ạ? Dù gì cũng là anh trai của Quân, cũng chăm sóc suốt bao năm, anh ấy còn cùng lên thành phố đi làm để Quân đi học nữa."

Ba người đều nhìn Lâm.

Bố mẹ quay lại nhìn nhau rồi cùng cười.

Mẹ vươn người, đưa tay xoa đầu Lâm." Tất nhiên rồi, cậu Đức cũng sẽ đi cùng." Quay sang nhùn tôi." Tính vào công việc, không trừ lương đâu. Đến đó cũng sẽ theo nhiều người mang đồ đến mà, bảo với cậu Đức là cử người giúp một tay."

Tôi xúc động rưng rưng cảm ơn bố mẹ. Lâu rồi tôi không về lại chùa, đến điện thoại cũng chẳng thể gọi mấy cuộc.

Tôi đã nhớ thầy cùng lũ nhỏ rất lâu rồi. Nhớ lúc lên trong lòng còn thầm nghĩ phải thật nhiều tiền để còn cho mấy đứa đi học tiếp, nhẩm tính cũng phải tầm vai năm, không ngờ giờ lại được giúp đỡ sớm vậy.

Còn nửa tháng nữa là quay lại trường học, bố mẹ tranh thủ xếp lịch đi ngay. Con đường từ thành phố về xuống quê không quá dài mà cũng chẳng gần, chỉ là lái xe ô tô hơn 4 giờ đồng hồ. Nhưng đường ban đầu từ thủ đô ra còn dễ đi, vào đến gần huyện thì đường đá sỏi gồ ghề xuống cấp từ nhiều năm, nhiều đoạn tay lái không chắc chắn dễ gặp phải tai nạn.

Tôi ngồi ô tô vốn đã không quen mấy, lần còn đi đường xa sóc nẩy liền bị say xe. Chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa, bụng tôi cứ nôn nao lên, mặt mày say sẩm tái nhợt, thấy có người đưa túi trước mặt liền nôn ra luôn. Cai mùu bánh mì với cá kiểu tây quái gì đấy sáng nay đã khó ăn rồi, mãi mới cố nuốt được vào bụng giờ lại nôn ra sạch, đã vậy cái mùi nó còn ám ám tanh tanh tanh càng buồn nôn hơn.

"Xúc miệng đi!"

Hình như là giọng tên Lâm

Tôi cầm lấy chai nước, xúc miệng mấy lần mà cái vị chua chua nhớt nhớt vẫn còn vương lại cổ họng.

Xe đi như xóc ốc, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ tôi biết thừa còn lâu mới tới nơi, lúc đấy vừa đủ nôn thêm bãi nữa.

Xe đi vào ổ voi, xóc bật cả người lên, người dựa nghiêng vào ghế, cái đầu đang mơ màng ngả hẳn sang bên, đụng vào gò má người bên cạnh.

"Au!" Lâm kêu lên, nhưng hắn không xoa má mình mà xoa chỗ đầu tôi bị va.

Tôi mệt lử rồi, không còn sức nữa, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm. Tiện người hắn cũng có mùi dễ chịu hơn mùi xe nhiều tranh thủ tí cũng trả sao.

Suốt đoạn đường còn lại tôi ngủ thiếp đi nhưng không sâu, cảm nhận rõ tay Lâm luôn đưa ra giữ lấy đầu tôi không tuột khỏi vai hắn, đã vậy còn biến thái tranh thủ vuốt nọng cằm. Không cần mở mắt tôi cũng đủ biết cái vẻ mặt kinh người của hắn đang như thế nào. Nhưng mệt quá rồ, nhấc một ngón tay tôi cũng không đủ sức nữa đừng nói muốn đấm hắn bây giờ.