Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 34



Về đến nhà cũng đã là buổi chiều.

Tôi say sấm mặt mày bước xuống xe ô tô.

Mọi người trong nhà đã chờ sẵn, bà vú sốt ruột đỡ tay tôi.

" Giời ơi, sao về muộn thế này?"

Tôi không nói gì, ngồi thụp xuống thở.

Bà vú lo lắng lắng, hốt hoảng." S,sao thế con? Sao lại thế này?..."

Lâm bước xuống sau." Say xe thôi bà!". Hắn cúi người xuống, đỡ tôi dậy, chính xác hơn là nhấc cả người dậy chứ tôi kiệt sức rồi không nổi nữa.

Vú vẫn lo lắng." Thế để bà pha nước chanh cho!"

Tôi lắc đầu, bây giờ thật sự chẳng thiết gì nữa, cho tôi chết luôn ở đây cũng được.

Lâm đáp lời." Bà vào pha đi ạ!"

Hắn vòng tay, đưa tôi về phòng.

Lên tới nơi, không quan tâm gì nữa tôi lập tức nằm phịch ra giường, hai mắt nhắm tịt lại không muốn buồn mở ra.

Chẳng mất bao lâu liền ngủ luôn.

Ngủ một mạch tới giờ cơm tối, Lâm tới gõ cửa." Xuống ăn cơm thôi! Mày dậy được không đấy?"

Tôi mơ màng, hai mắt ti hí, lười biếng trở mình, rồi lại chùm chăn lên. Thật sự chưa bao giờ tôi thấy mệt như thế này cả, say xe thật kinh khủng.

Không nghe thấy hồi âm, Lâm trực tiếp vặn tay lắm cửa bước vào phòng.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi nhăn mày vào.

Lâm tiến tới bên giường, gọi lần nữa." Quân, Quân ơi! Dậy thôi, xuống ăn cơm..."

Tôi...

Hắn kéo chăn xuống nhưng bị tôi giữ chặt lại, còn đạp chân, kêu ư ử mấy tiếng phản kháng.

Có vẻ nhẹ thấy không được, Lâm trực tiếp hất mạnh chăn lên.

Tôi vẫn không thèm mở mắt, nằm co người lại, lấy tay che mặt.

Lâm dùng sức gỡ tay tôi ra." Dậy nào, sao không dậy? Bệnh à? Bỏ tay ra xem nào!..."

Hắn gỡ hai tay tôi ra, ghìm xuống.

Lúc này tôi buộc phải mở mắt thức dậy, nhìn hắn với ánh mắt không mấy thân thiện.

Lâm đưa tay lên sờ chán." Không nóng, chỉ say xe thôi sao yếu thế? Dậy ăn cơm đi!"

Vừa nói hắn vừa nhấc người tôi ngồi dậy.



Tôi bị ép ngối dậy, dụi mắt ở mép giường. Cứ ngồi đơ ra đấy chống đối.

Tên Lâm cũng không vội, hắn cũng bình tĩnh đứng đấy cùng chờ hồn phách tôi quay trở lại.

" Hai đứa làm gì lâu thế? Xuống ăn cơm đi, bà dọn xong hết rồi!" Tiếng bà vú vang lên từ dưới tầng.

Lâm đẩy nhẹ vai tôi." Đứng dậy, bà gọi kìa, ăn cơm thôi!"

Tôi thở dài một hơi, mặt mày nhăn nhó như đít khỉ, hậm hực cầm mép chăn hất mạnh ra, rồi mới chân nặng chân nhẹ bước dẫm bình bình vào nhà tắm.

Quãng đường xuống nhà ăn có một đoạn, hắn vẫn luôn đợi bước đi theo sau tôi.

Ngồi xuống bàn ăn, mặt tôi nghệt ra, nhìn vô định.

Bà vú nhìn tôi rồi hỏi Lâm." Lại sao thế?"

Hắn bình tĩnh đặt đũa xuống cho tôi, đáp lời." Chưa tỉnh hẳn."

Bà vú gật đầu ậm ừ hiếu vấn đề không hỏi thêm gì nữa.

Cả bữa ăn tôi cứ ngồi nghệt cái mặt ra như thế, chẳng buồn gắp thức ăn, cứ để tên Lâm gắp gì vào bát cho thì ăn lấy, cơm nhai sáp sàm sạp.

Bụng được nhét đấy thì người cũng đã tỉnh táo hơn đôi phần, lúc này tôi mới nhớ ra cái điện thoại. Ở quê ít nhà có mạng internet mà tôi cũng toàn ở chùa lên cũng chẳng chạy đi xin, điện thoại vất xó đấy, chỉ để nghe gọi mà thôi.

Sờ xoạng quanh người không thấy, đi kiếm thì thấy ở trên đầu giường. Cầm máy lên, tôi ngáp dài một cái, lướt tay mở xem nhóm lớp.

Đúng như dự đoán, ngày mai đi học rồi, chúng nó như muốn nổ cái khung tin nhắn lên vậy. Toàn nói mấy chuyện tào lao, lướt mãi mới thấy mấy cái thông báo cần thiết.

Dư âm vẫn còn, đầu tôi vẫn hơi nhức, nghĩ thì ngại nhưng mai đi học rồi đành phải lết người đi tắm.

•••

Mở bát ngày tựu trường là những tiếng kêu than thân, kêu trời trách đất hỏi sao mùa hè không dài thêm tháng nữa chứ chưa một học sinh nào có nguyện vọng cả.

Vừa tới lớp, Dũng đã nằm ườn ra bàn, dài mồm ra kêu.

Tiện đang nhai đống đặc sản hôm qua mọi người cho, tôi lấy một ít nhưng nhét cả nắm đấm vào mồm tên Dũng.

Miệng Dũng đang dài ra tự nhiên cũng ngắn lại, nhai chóp chép." Ngon thế? Cái gì đấy?"

Tôi nhai cũng mỏi mồm rồi, còn ít đang cầm tay nhét nốt vào ngực Dũng." Này, ăn nốt đi!"

Dũng hớn hở." Mày về quê à?"

Tôi phủi tay, gật đầu.

Đang lấy tay lau mép thì một bóng hình vừa lạ cũng vừa quen bước vào lớp học làm cả lớp ồ lên.

Tôi nhìn mãi mới ra đó là Đào. Cô ấy cắt tóc, tóc ngắn ngang vai càng làm Đào trông dễ thương hơn.

Cả lớp khen lấy khen để làm Đào ngại ngùng ngượng chín mặt, cúi đầu đi tới bàn học.

Không hiểu sao bây giờ tôi cảm thấy bình thường, chẳng còn nổi chút gì gộ là luyến tiếc lưu lại. Thì ra tình cảm cũng chỉ đến có thế, phai nhanh như lá mua thu, dù có là tình đầu thì cũng thế là hết. Có thể là do tôi thô thiển không chung tình được như người ta.

Buông bỏ được tình cảm đúng thoải mái hơn thật.



Ngồi chờ vào lớp chán đến ngáp dài ra. Đào cùng lớp phó đột nhiên xuống chỗ ngồi của chúng tôi buôn chuyện.

Lớp phó ngồi ghế của bàn trên, quay mặt xuống, đưa tay xoay Đào một vòng cho chúng tôi xem.

"Thấy chưa, thấy chưa, thấy thế nào? Con gái tôi xinh không?"

Dũng nuốt nốt miếng đặc sản." Quá tuyệt vời! Thế mẹ tính gả con gái đi đâu đây?"

Tôi dơ ngón tay cái." Like!"

Lớp phó giả bộ." Để xem nào, con gái mẹ xinh thế này phải tuyển hơi gắt đấy! Phải rể xịn!"

Dũng." Thế con xin lui!"

Đào cũng diễn theo, xoay người, nắm tay đánh như không đánh lên người lớp phó." Mẹ này, đấy thấy chưa! Lại mất thêm một slot con rể rồi!"

Cả lũ cùng cười ồ lên.

Dũng xé nhỏ đống đặc sản trong tay chia đều cho hai người." Này, ăn đi, đồ ở quê của Quân đấy!"

Lớp phó và Đào cũng không ngần ngại nhận lấy.

Đang nói chuyện vui vẻ thì tên Lâm bước tới, hắn đặt một ly nước tắc trước bàn tôi.

Không khí bỗng trở lên sượng chân, ai cũng im lặng nhìn chằm chằm hắn, có Đào là ngại ngùng hơi cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu. Tên này hôm nay bị làm sao đây, bình thường khéo léo lắm mà giờ tự nhiên im im như âm binh bước đến thình lình thế này?

Nhận thấy cảm giác của mọi người không đúng, Lâm nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ." Trước tao còn nợ mày ly nước, nay mua trả."

Tôi? Lúc nào vậy?

Nói xong hắn nhanh chóng lướt một lượt biểu cảm của mọi người lần nữa, rút miếng đặc sản trong tay Dũng, bẻ mẩu đang cắn dở đi, vứt vào thùng rác rồi đi mất.

Hắn lấy làm gì, không phải hôm qua cũng được mọi người cho một đống à?

Dũng ngơ ngác nhìn vào đôi tay trống không rồi nhìn sang tôi." Mày... chơi với nó từ khi nào đấy?"

Tôi nhăn mày." Chơi cái éo gì?"

Ánh mắt thanh niên Dũng nhìn tôi đầy vẻ thâm sâu, đưa tay ngón tay lên chỉ."... Cái gì đây?"

Tôi trợn tròn mắt, lúc này mới ý được bản thân đã vô thức đưa ly nước tắc lên miệng hút ống.

Cái éo gì thế này? Tôi sặc nước, vung tay làm đổ ly nước tắc ra ngoài, bắn lên cả người Dũng, ướt hết cả ghế lẫn bàn.

Tôi ngồi ôm ngực ho sặc sụa, còn tên Dũng thì nhảy cấng lên vừa vuốt áo vừa kêu than.

Cái quần què gì thế này? T,tai sao... tại sao tôi lại nhận lấy mọi thứ từ tên chó chết đó một cách tự nhiên như thế này? Mấy hôm nay tôi bị ma che mắt rồi à? Chắc chắn rồi, chắc hắn là do ma rồi! Chứ éo ai bình thường lại như thế! Tôi phải ghét hắn mới đúng, phải đấy hắn ra,... Không thể nào sau bao chuyện tôi lại tiếp nhận dẽ dàng như vậy được.

Tôi ngước lên nhìn Đào đang có vẻ mặt lo lắng nhìn hai đứa tôi.

K,không đúng, không có cảm giác, tôi không còn cảm thấy gì cả. Thế tên Lâm thù sao?.... Aaaaaa... Đầu tôi bắt đầu rối tung lên, không biết phải sắp xếp như thế nào nữa. Kh, không lẽ... tôi... c,c... Không! Chắc chắn không thể nào! Thế nào lại thế được! Chắc chắn không phải đâu! Phủi phui mấy cái thứ xúi quẩy đi!..