Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 50: Chap 50



"Này!"

Tôi dí lon bia lạnh vào má ông Đức.

Ông Đức giật mình ôm lấy bên má rát buốt.

" Lạnh!"

Tôi tung lon bia lên.

Ông Đức thuận tay bắt lấy, thành thạo chỉ cần kéo một ngón tay cũng có thể bật được miệng lon ra.

"Năm nay anh có tính về quê không?" Tôi hỏi.

Ông Đức vừa tu một hơi đẫy, dơ lon bia lên, miệng" Khà! "một tiếng thoải mái.

"Đang suy nghĩ!"

"Nghĩ gì nữa, sang mùa xuân là đi nhập ngũ rồi, tiện về luôn.

Ông Đức vẫn bình tĩnh đưa lên miệng nhấp từng ngụm, từng ngụm.

" Chắc cũng phải qua Tết mới về được."

"Sao?" Tôi nhướng mày.

" Làm nốt Tết cho vừa hết cái công rồi hãng về."

"Anh không nỡ để em một mình à?" Cái vẻ thâm tình của tôi trông giả một cách lộ liễu.

"Cút, tưởng bở!" Ông Đức ấn ngón tay, đẩy chán tôi ra xa." Lấy nốt tiền thưởng Tết."

" Thế là ngày bao nhiêu về?"

Ngón tay ông Đức di di quanh mép lon, vẻ mặt tính toán suy nghĩ." Qua Tết cái là về luôn!"

Tôi nhìn ông Đức." Bao giờ về báo em."

"Làm gì, không đi học à?" Ông Đức đưa lon bia lên tu một hơi đến cạn, sau lém vỏ lon rỗng một đường parabol đẹp mắt, chuấn xác vào thùng rác xanh cách đó một đoạn.

" Có đồ cho anh."

Tôi vẫn nhớ con xe mô tô đó, may là mẹ là người phân rõ chuyện gì ra chuyện đó, chiếc xe vẫn được đảm bảo giữ đúng với lời hứa.

Ông Đức nhướng mày." Gì đấy?"

"Lúc đấy rồi biết!"

Tính tình ông Đức xưa nay vẫn luôn lười làm khó bản thân, cái gì đã không cần biết thì không cần biết, chuyện gì không cần mình nhúng tay thì cũng thôi luôn, nghĩ đơn giản là cho nó nhàn thân. Bây giờ cũng vậy, ông ấy còn chẳng thèm tò mò hỏi han, cứ thế mà xua tay đuổi tôi đi về.

" Thôi, về đi! Đêm lạnh đấy. Anh mày đi trực ca đây!"

Tôi " Xùy!" một tiếng, biết rõ rồi cũng không thèm mất thời gian làm gì. Quay người trực tiếp đi luôn.

Trong cái đêm lạnh rét buốt của ngày đầu tháng, gió lạnh cứ thinh thoảng dồn dập từng cơn lướt qua từng cái chạm nhẹ đến cắt da, cắt thịt. Dưới thân đèn ngả bóng một đường tròn, tôi và ông Đức mỗi người quay đầu bước về một ngả. Một bên là ánh đèn pin rọi soi đi về phía tùm cây trong góc tối, một bên là hướng đầu nhìn về con đường có ánh đèn sáng lung linh một hàng.

Tôi lại gặp Lâm, bên chân đã lành lặn, khoảng khắc dejavu kỳ lạ. Hắn đứng đó, cách một khoảng ánh sáng dưới chân đèn. Hắn đứng ngược sáng nên tôi chẳng thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ đơn giản là cảm nhận được cái ánh nhìn sâu thẳm đó là vẫn đang nhìn về phía mình.

Một suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi trong cái khoảng khắc sương đêm buốt giá vừa mờ mịt và vô định.

Hắn sẽ luôn nhìn về phía tôi chứ?

Ít nhất, bây giờ, thấy được ánh mắt hắn, người tôi như nhẽ nhõm được một phần.

Tôi không nói gì cả, Lâm cũng vậy. Chủ động đi lướt qua hắn như vô tình nhưng ánh mắt lại cố tình lướt qua một cái khẽ khàng.

Hắn không mang theo điện thoại.

Tâm trạng vừa vơi phần nào giờ lại trùng xuống. May mà hắn không thấy, vẻ thất vọng và lo lắng đang in nét trên khuôn mặt tôi.

..•



" Tết năm nay lớp mình tính thế nào?"

Lớp phó cùng vài thành viên quay quanh mấy bàn đầu tính toán về liên hoan cuối năm.

Lớp trưởng lên tiếng." Năm ngoái ăn ở nhà Lâm rồi, năm nay thử hỏi lại có được không?"

Tôi chỉ lau bảng bên cạnh thôi mà nghe nó tê hết cả da đầu.

Đm, điên à! Thế thì bị phát hiện mất.

" Không, không, không được... đổi, đổi, đổi đi... Ai lại ba năm cứ mãi một chỗ thế? Hay đổi chỗ cho lạ đi?"

Huy vừa nghe dứt câu đã phản bác kịch liệt.

Hình như không chỉ có mỗi tôi là người lo lắng.

Trung xoa cằm suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý nên khuyên mọi người đồng tình theo.

Phía sau lưng mọi người, tôi và cậu ta khẽ đánh ánh mắt nhìn nhau, hiểm khi mà hòa hợp đến thế, cùng nhau thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

" Thế là đặt nhà hàng à?" Vẻ mặt Đào có chút thất vọng.

"A,!" Âm thanh đột ngột của lớp phó làm mọi người giật mình." Nhà Huy thì sao? Không phải năm ngoái Huy nhận sao nhưng lại chuyển sang nhà Lâm."

Mặt Huy ngơ ngác, mắt trợn tròn." Hả!?"

Tôi đang nín thở thăm dò mà bị sặc nước bọt ngay, vừa đứng ho vừa ôm ngực.

Huy đảo mắt một vòng, suy ngẫm một hồi, khẽ liếc sang tôi, thấy tính toán cũng an toàn liền gật đồng đồng ý luôn.

Dũng vừa sách xô nước lau đi vào, vội đặt xuống, quệt hai bàn tay ướt sũng vào mông quần, chạy tới vuốt lưng tôi.

" Sao thế?"

Tôi ho sặc sụa một hồi mãi mới dứt được cơn, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, hai mắt ngấn lệ muốn tràn ly. Trông đến mà tội nghiệp. Ngẩng lên, tôi thấy Lâm đã đứng trước cửa lớp từ bao giờ, không kịp nhìn rõ, hắn đã vội lướt đi

qua.

Dũng vẫn vuốt lưng tôi." Hết chưa?"

Tôi hẩy tay, xua xua ra hiệu mình đã ổn, ảnh mắt âm thầm liếc qua ít chút phía cánh cửa cuối phòng học.

Dũng vỗ mạnh một cái" Bốp!" lên lưng tôi.

" Ok rồi!"

Tôi bị vỗ mạnh, người mất đà xuýt chút ngã khụy xuống. Tức giận, quay người, muốn nhét rẻ lau trong tay vào mồm tên khốn nạn giả dạnh bạn tốt đằng sau.

Dũng như biết trước tình hình đã vội chuồn lẹ đi.

Tôi quay người tiếp tục công việc của mình, đầu hơi khẽ nghiêng ra sau một thoáng ròi lại quay lên.

Tôi đang hi vọng cái gì vậy?

Đến hôm liên hoan, Lam ngơ ngác đứng đứng cạnh bên cửa lớn nhìn một lũ khỉ đủ hình hài lườm lượm hú hét xông vào.

Vẻ mặt con bé khó hiếu nhìn tôi cùng hai ông bước tới sau cùng, thêm cả tên Dũng nữa.

Tôi giả vờ như không quen biết con bé cố gắng lảng tránh ánh mắt, giả bộ kinh ngạc ngắm nghía xung quanh.

Nhà tên Huy tất nhiên cũng không phải dạng vừa chỉ là cảm giác có hơi ấm chân thật hơn, đồ đạc cũng đơn giản hơn nữa, chắc chắn chúng cũng là đồ rất đắt.

Tên Dũng không biết bị làm sao, cứ như bị chập mạch dây nào, đứng đơ ra như tượng, mồm đủ nhét thêm hai quả trứng vịt.

Tôi huých vai nó.

Dũng lúng túng, hết xoa gắy rồi cổ, đưa tay ra bắt lịch thiệp.

"À, ờm,... Anh là bạn cùng lớp với anh trai em...À, anh là Dũng!"

Lam đảo mắt quét toàn thân Dũng từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn mọi mấy ông anh trai với vẻ yêu cầu một lời giải thích.



Đến người mù cũng có thể nhìn ra. Tên Dũng này đã rơi vào lưới tình rồi. Nhưng rất tiếc cho em đây là lưới đánh cá, mà cái lưới này còn có con bạch tuộc khủng bố mắt long sòng sọc bám lấy canh

Tôi liếc mắt nhìn con bạch tuộc mặt đỏ như cà chua dương ánh mắt muốn tái chín con cá muối không biết thân biết phận, xúc tua trong túi áo cũng sắp muốn vươn ra làm sashimi con cá ươn này rồi.

Thấy tình hình không ổn, tôi vội nắm vai áo, kéo Dũng đi vào trong nhà.

Đúng lúc tên Huy cũng sắp nhảy bổ lên chuẩn bị cho Dũng một bài học thì bị Lâm bịt mồm, lôi người lại.

Trong bữa ăn nhộn nhịp, tôi thi thoảng đánh mắt nhìn tên Lâm ngồi ở đàng xa. Hai bên cạnh hắn, một là Huy, một là Đào.

Dũng kéo ống tay tôi.

"Này, em gái thằng Huy tên gì đấy nhỉ?"

Tôi quay đầu nhìn Dũng, rồi lại nhìn theo ánh mắt về phía Lam.

"Lam! Không phải mày gặp nhiều ở trường rồi à?"

Dũng đánh tay tôi.

" Khac chu?"'

" Khác chỗ nào?"

Vẻ mặt Dũng vẽ rõ lên một màu hồng.

" Quan trong la khoanh khac."

Tôi:?

"mày không hiểu đúng không?"

Tôi gật đâu.

" Rồi khi mày yêu ai sẽ hiểu?"

Tôi bĩu mỗi chê bai cái triết lý rỗng tuếch của thanh niên chẳng hơn, chẳng kém tuổi đời mình là bao. Kinh nghiệm mảng này chắc chắn tôi hơn.

"Tao nói thật, tự lượng sức mình đi." Tôi thì thầm vào tai Dũng.

Vẻ mặt Dũng bị cụt hứng, gõ đuôi đũa vào mép bát tôi.

" Kệ, tuổi trẻ ai nói trước!"

Tôi nhún vai.

"Ừ, cứ giữ cái tuổi trẻ trâu của mày đi!"

Tôi vươn tay muốn gắp đĩa thức ăn trước mặt, nhưng đột nhiên lại ngưng lại. Nhìn đĩa ăn đã vơi gần hết mà mọi người xung quanh vẫn cố gắp chen. Đến khi đĩa thức ăn trống hoàn toàn, tôi vẫn không gắp thêm miếng nào cả,

thu đũa lại, nhẹ nhàng đặt ngay ngắn lên bát.

Năm ngoái tôi chưa từng gặp cảnh này, là hắn giúp cho tôi.

Lần nữa, tôi quay đầu nhìn sang. Đúng lúc hắn đang giúp Đào đổi đĩa thức ăn từ xa vào gần. Vẻ mặt hắn không lay động gì, nhưng hai má Đào thì đã đã hây hây hồng.

Tên chó chết đó còn nhớ Đào từng tỏ tình với hắn hay không? Có khi bây giờ vẫn còn thích. Ai lại như thế bao giờ chứ?...

Tự nhận thấy bản thân mình đang có dấu hiệu mất kiểm soát trên cơ mặt, tôi chủ động đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

Dũng hỏi với theo." Đi đâu đấy?"

Tôi đáp qua loa." Vệ sinh."

"Ở, ok, nhanh nha!" Nói xong liền quay đầu ăn tiếp.

Nhà này khác với nhà tôi, tới nhà ăn là phải xuyên qua gian bếp. Đi lướt qua bàn bếp, một thùng nước quen thuộc đập vào mắt tôi. Là loại nước ép đó!

Bước chân lập tức dừng lại, xoay người, tiến bước đến thùng nước ép. Bị khuất sau thùng nước có vài lon lẻ có lẽ lúc dỡ ra bị dư lại.

Tôi nhớ tới hình ảnh vào năm ngoái, nhớ tới thời gian khi mọi thứ bắt đầu. Tôi đang dấn thân vào một vòng lặp sai lầm. Nhưng bây giờ lại chẳng thể suy nghĩ gì khác. Đây là phép thử duy nhất tôi có thể nghĩ tới.