Nghĩ tới đây, Lý Noãn không khăng khăng nữa, mà vòng vèo nói: “Nếu như vậythì chuyện thứ hai đổi thành, nếu như cha phát hiện cuộc sống trong nhàtốt lên, thì trước khi hoàn toàn khôi phục, không thể làm việc nặng!”
Nếu nói không rõ ràng lắm, vậy thì dùng thực tế để chứng minh, chủ tịch Mao nói đúng, thực tế là tiêu chuẩn chứng minh chân lý duy nhất!
“Thành giao!” Lần này Lý Đức hài lòng gật đầu. Nói qua nói lại, vốn Lý Đức chỉ tin một nửa, giờ phút này cũng tin hoàn toàn rồi, đối với con mình, ông còn vì gì mà không tin chứ?
“Vậy thì tốt, cha, trước hết để chocon kiểm tra một chút tình hình trên đùi cha, con lại so sánh để vạch ra cường độ và những bước khôi phục.” Lý Noãn nói xong, đưa tay gõ lên mắt cá chân bị rắn cắn của Lý Đức, đúng lúc ấn lên dây thần kinh nhạy cảmnhất dưới da, cũng dần dần gia tăng sức lực, nói: “Cha, nếu như có cảmgiác cứ nói một tiếng.”
Lý Đức gật đầu một cái, một lát sau, đột nhiên vui vẻ nói: “Có có, nhị nha đầu, có cảm giác!”
Bốn năm năm rồi, kể từ khi bị rắn độc kia cắn, ông đã không cảm thấy đaugì, đột nhiên có cảm giác đau đớn, ông quá đỗi vui mừng, bây giờ là hoàn toàn tin lời của Lý Noãn.
Lúc nãy nàng ấn lên dây thần kinh mẫn cảm nhất trên mắt cá chân, người bình thường chỉ cần bị chạm nhẹ cũng đã cảm thấy đau, không ngờ chân Lý Đứclại phải dùng sức lực lớn mới có chút cảm giác, xem ra thương thế của Lý Đức còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của nàng. . . . . Chỉ làcũng không có gì, cũng chỉ kéo dài thời gian bình phục, nhiều bước cơ sở một chút, vừa đúng lúc có thể để ông không nên lộn xộn.
“Nhị nha đầu, nhanh, nói cho cha nghe thử, làm gì để chân tốt lên!” Lý Đức kích động, vỗ chân của chính mình hỏi.
Lý Noãn không nhịn được cười nói: “Cha, chân của cha muốn bình phục cũngkhông phải là chuyện trong thời gian ngắn, trước hết con dạy cho cha một chút động tác cơ bản, còn có phương pháp ấn huyệt, mỗi ngày cha theophương pháp của ấn lên chân bị thương, dựa vào những động tác con dạycho cha, nửa tháng sau sẽ có hiệu quả, đoạn thời gian này, con sẽ nấucho cha một ít nước thuốc, khi cha ấn huyệt, nhớ phải thoa nước thuốc mà con đưa cho cha lên chân.”
Lý Đức sững sờ, vẻ mặt vui mừng biếnmất không ít, “Lại phải tốn tiền mua thuốc, nhị nha đầu, mẹ con lo liệutrong nhà. . . . . .”
“Cha, cha cứ yên tâm, những thuốc này đềulà tự con hái trên núi, một đồng cũng không tốn!” Lý Noãn biết ông đangsuy nghĩ gì, lập tức cười cắt đứt lời ông nói.
Đại đa số thuốcthật sự là bản thân hái, chỉ là có một ít thuốc bổ dưỡng như nhân sâm,tỷ lệ hái được trên núi thật sự quá nhỏ, nếu như không may mắn, cũng chỉ có thể đi tiệm thuốc mua.
Dĩ nhiên, những chuyện này bản thân đều rõ ràng, nàng sẽ không để cho người cha toàn tâm toàn ý vì người nhà lo nghĩ biết.
Tự mình hái thuốc?
Lý Đức ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn từ trên xuống dưới trên người con gáimình, thật lâu sau mới nói: “Nhị nha đầu, con… con biết hái thảo dược?”
“Cha, không phải con nói nằm mơ sao? Hiện tại thứ con biết rất nhiều, sau này cha sẽ biết! Chỉ là cha, chuyện con nằm mơ cũng không thể nói ra ngoài, nếu không bị bọn người xấu kia biết, sợ là bắt con đi ép hỏi thứ conhọc được, nói không chừng còn muốn giết người diệt khẩu!” Lý Noãn nhắcnhở một câu.
Không phải nàng sợ Lý Đức đi ra ngoài nói lung tung, mà tính khí của ông thật sự quá tốt, tính tình cũng chính trực, ngộ nhỡ bị người ta hỏi đôi câu đã nói, chẳng phải phiền toái sao.
Quảnhiên, nghe được bốn chữ “giết người diệt khẩu”, Lý Đức lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Nhị nha đầu, con yên tâm, cha tuyệt đối sẽkhông nói ra! Nếu ai dám bắt con đi, cha liều mạng với hắn!”
Cảmgiác được bảo vệ, khiến trong lòng Lý Noãn hết sức thoải mái, nàng không khỏi có chút cảm khái vận khí của mình. Sau khi trời giáng tai họa bấtngờ, lại rơi xuống một cái bánh nóng, thật sự làm nàng có chút choángváng.
Mặc kệ như thế nào, có thể có một nhà ấm áp như vậy, cho dù là cuộc sống hiện tại khổ một chút, trong lòng cũng ngọt ngào.
“Chỉ cần cha không nói, sẽ không có người bắt nhị nha, cha, trước hết con dạy cha xoa bóp chân thế nào đã.”
Lý Noãn dí dỏm nháy mắt mấy cái, đưa tay đặt ở trên đùi Lý Đức, tay cầmtay chỉ huyệt đạo và phương pháp ấn lên, sức lực, kể cả huyệt đạo trêncổ cũng để ông ấn vào, cũng nói một chút chuyện cần chú ý, chỉ cần phốihợp nước thuốc giải độc và ấn lên huyệt, nước thuốc theo xoa bóp huyệtđạo thấm vào da, muốn khôi phục tri giác cũng không phải việc khó.
Mà chờ một khoảng thời gian sau khi Lý Đức giải độc, vẫn chưa thể thựchiện bước thứ hai trong kế hoạch khôi phục, ông còn cần một ít vật bổdưỡng và thuốc bên ngoài, đạt được khôi phục nguyên khí, trong điềudưỡng đạt được hiệu quả, nếu không đột ngột xuống giường, thân thể nàycó thể sẽ không chịu nổi.
Phương pháp kia nhìn như đơn giản, lạiyêu cầu phải hiểu rõ tác dụng của mỗi huyệt đạo, mà điều kiện y học cổđại lạc hậu, kim châm điểm huyệt tất cả đều là phương pháp hỗ trợ chođiều trị, đối với tác dụng của đại đa số huyệt đạo cũng đều hiểu biếtnửa vời, càng không phát triển đến trình độ điều trị bằng các huyệt đạo, tất nhiên không thể nào phát triển cao đi sâu vào như nghiên cứu dưỡngsinh ở xã hội hiện đại. Hơn nữa y thuật của đại phu trấn trên cũng không quá cao, đối với chứng bệnh bình thường không thành vấn đề, ở trênphương diện loại bỏ độc tố này lại không được, cho nên mới khiến Lý Đứcbởi vì độc còn sót lại mà bệnh mãi không dứt.
Sau đó nàng lại dạy cho Lý Đức năm tư thế yoga đơn giản, để lúc ông rãnh rỗi có thể hoạtđộng thân thể. Lý Đức ở trên giường ngồi quá lâu, xương cốt cũng có chút lão hóa, cần lấy phương thức nhẹ nhàng khôi phục, nếu không sẽ gây ranhững tổn thương nhỏ khác.
Chờ Lý Đức chữa trị toàn thân khỏihoàn toàn, có thể xuống giường đi bộ, lúc này, bước đầu tiên trên cơ bản coi như hoàn thành, có thể thực hiện bước thứ hai —— mỗi ngày, nửa canh giờ ngâm trong nước thuốc, liên tục nửa tháng, có thể giúp ông đả thông dòng máu khắp người, hoàn toàn đả thông từng kinh mạch đã từng bế tắc,phòng ngừa bệnh căn còn để lại.
Sau đó là thân thể tráng kiện,cũng chính là một bước cuối cùng, cho đến lúc này, trên cơ bản Lý Đức đã tốt hơn, chỉ cần một ít phương pháp cường thân kiện thể
.
Dĩnhiên Lý Noãn không nói những bước này ra, nếu không vừa nghe đến phảidùng nhiều thuốc như vậy, đoán rằng Lý Đức tình nguyện tàn phế cũngkhông chịu trị liệu.
Từ trong phòng Lý Đức ra ngoài, ánh nắngchiếu sáng, Tô thị đang nâng cái cuốc nhỏ và cái gùi đi về phía phòngchứa củi, nông cụ nhà bình thường đều đặt ở phòng chứa củi. Thấy cái gùi trên lưng rỗng tuếch, Lý Noãn nhất thời lạnh đi, vội vàng tiến lên nói: “Mẹ, những thảo dược trong gùi đâu rồi?”
Những thứ kia mới thật sự là bảo bối!
Nhìn nàng khẩn trương, Tô thị vội vàng nói: “Hả, mẹ thấy con đặt chúng trong gùi, hẳn là thứ có ích, nên cũng lấy ra, đặt trên bàn ở trong phòng con rồi.”
“Phù!” Lý Noãn thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn sợ hãi vỗ vỗngực, nghĩ lại, lại cảm thấy quá khoa trương, ở niên đại này, cho dù làném ra ngoài, cũng có thể tìm trở về, xem ra nàng còn chưa thích ứng với thời đại này.
Nhìn nàng khẩn trương như thế, Tô thị không nhịnđược hỏi: “Noãn Nhi, mẹ thấy những cây cỏ kia rất lộn xộn, ngay cả heocũng không ăn, con hái chúng làm gì?”