"Xin lỗi đã làm phiền đến anh. Cô ấy là bạn gái của tôi,. nếu có chỗ nào đắc tội mong anh bỏ qua."
Lộc Miên suýt chút là chửi thề rồi. Từ lúc nào mà cô trở thành bạn gái của anh vậy hả?
Lưu Vỹ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng mà nhìn Vương Tự Nhất. Chỉ có điều trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lại pha thêm chút cảm xúc tạp nham mà nó khác không thể nhìn ra được.
Bạn gái sao?
À!
Thì ra là vậy...
"Cô ta là bạn gái của anh sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì anh quản cô ta cho tốt vào, đừng để cô ta đi quyến rũ bạn trai của mình khác."
"Cô gì đó à! Ngại quá, thay vì nói người khác quyến rũ thì cô nên nói là bản thân không có bản lĩnh giữ anh ta thì đúng hơn."
Vương Tự Nhất cười như không cười trả lời Ân Đình Đình. Muốn ức hiếp Tiểu Miên Miên của anh sao? Hừm... Xem thường anh quá rồi đó.
"Nếu như mà không còn chuyện gì thì tôi xin phép đưa cô ấy đi trước. Tạm biệt!"
Nói rồi, anh kéo tay Lộc Miên bỏ đi. Lộc Miên quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Vỹ vẫn còn đang nhìn theo cô. Hình như trong ánh mắt đó có pha lẫn một chút nét buồn. Là anh buồn hay là do cô tự mình suy nghĩ vớ vẩn vậy? Cơ mà... Vướng vào chuyện tình ái, người ta giống như một kẻ say. Chỉ là say rượu ngủ một giấc liền sẽ tỉnh, còn say tình càng tỉnh lại càng say.
Theo sau Tự Nhất đi xuống tầng dưới, hai người gặp lại Thanh Khiêm và Tuệ Ái. Nhìn sắc mặt u ám của Lộc Miên, Thanh Khiêm lo lắng hỏi cô.
"Tiểu Miên! Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
"Không phải! Lúc nãy gặp hai người khó ưa thôi."
Có câu:" Nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay". Vừa nói dứt câu, Lưu Vỹ và Ân Đình Đình đã ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt. Lộc Miên nhìn theo bước chân của anh và cô ta, trong lòng thấy có chút tê tái. Hai người họ đúng là quá xứng đôi.
Thanh Khiêm nhìn thấy biểu cảm trong đôi mắt ấy, anh cơ hồ cũng đoán ra được vài điều. À! Tiểu Miên của anh... Động lòng với anh chàng đó rồi. Nhưng mà, anh nên vui hay là nên lo lắng đây?
"Tiểu Miên! Em ổn chứ?"
Thu lại tầm mắt của mình, cô gượng gạo mà mỉm cười với anh. Cô còn có thể nói là không ổn sao? Không đâu! Nếu cô nói ra thì anh sẽ lo lắng lắm.
"Em ổn mà."
"Tiểu Miên..."
"Được rồi! Em ổn thật mà!"
Mục Thanh Khiêm im lặng, anh làm sao mà lại không biết được cô em gái nhỏ của mình đang đau lòng kia chứ. Chỉ là tính tình của cô bướng bỉnh, lại là người sống khá hướng nội nên cô không muốn bày tỏ ra bên ngoài mà thôi.
"Không sao thì tốt. Chúng ta đi thôi."
Bốn người lại đưa nhau rời khỏi trung tâm mua sắm. Chỉ là lúc rời đi, họ lại không biết, từ đằng xa có một ánh mắt vẫn đang nhìn về phía họ.
Bảy giờ tối...
Vướng Tự Nhất đến đón Lộc Miên dì dự tiệc. Cô chỉ trang điểm qua loa lấy lệ, trên người diện một chiếc váy đỏ xẻ tà. Da cô vốn đã trắng, giờ lại mặc lên chiếc váy đỏ, chẳng khác nào đang tôn lên làn da trắng như tuyết kia. Vương Tự Nhất nhìn thấy, liền nhìn đến ngây người mà quên luôn cả việc phản ứng.
"Nè! Anh sao vậy?"
"A.... Kh... Không sao!"
"Sao lại không sao?"
"Không sao thật mà! Hôm nay em đẹp quá."
"Vậy ngày thường thỉ không đẹp sao?"
"Đẹp! Tất nhiên là đẹp. Chỉ là hôm nay đẹp hơn."
"Anh dẻo miệng quá đi."
"Thật mà! Em lúc nào cũng là người đẹp nhất trong lòng anh."
Lộc Miên bật cười, người thanh niên này lúc nào cũng biết cách chọc cười cô. Năm tháng đơn độc đó, luôn có anh ở phía sau lưng nhìn theo từng bước đi của cô.
"Được rồi! Đi thôi."
"Tuân lệnh!"
_______________
Nhà hàng Đan Y...
Trong nhà hàng sang trọng bật nhất này, một bữa tiệc dành cho những người thuộc tầng lớp cao quý đang diễn ra. Hôm nay là tiệc mừng thọ chín mươi của ông cụ Vương, một trong những tay lão luyện của giới doanh thương và cũng là một trong những lão đại đã rửa tay gác kiếm của thế giới ngầm. Hơn nữa, ông ấy chính là ông nội của Vương Tự Nhất.
Bữa tiệc mừng thọ hôm nay, những người có mặt ở đây đều là những người có tiếng tăm trong giới kinh doanh và cả những tay chơi trong thế giới đen của thành phố Đồng Hưng này.
Vương Tự Nhất chạy xe vào bãi đỗ, một người hầu của nhà họ Vương chạy đến chào anh.
"Thiếu gia! Lão gia đã đợi cậu lâu lắm rồi."
"Được! Tôi biết rồi!"
Người hầu gái cúi đầu chào hai người lần nữa rồi rời đi. Trước khi đi, cô ấy còn quay đầu lại nhìn Lộc Miên một cái. Lộc Miên ngượng ngùng mỉm cười gật đầu với cô ta.
"Tay đâu!"
"Hả?"
"Khoác tay anh đi."
"Ò!"
"Khoan! Đợi một lát."
Tự Nhất quay lại xe, lấy ra một chiếc mặt nạ trắng đeo lên cho cô. Lộc Miên ngây ngô nhìn anh, lại không hiểu anh đang làm gì.
"Tối nay có cả phóng viên nữa. Anh không muốn em gặp rắc rối."
"Có phóng viên nữa sao?"
"Đừng lo! Mọi chuyện đều có anh mà."
Lại là câu nói đó. Câu nói khiến cô thấy nhẹ lòng mỗi khi cô gặp chuyện. Cô nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh. Cánh tay mềm mại nhẹ nhàng khoác tay anh đi vào bên trong.
Vừa hay lúc đó, một chiếc xe sang trọng khác cũng vừa dừng lại. Trương Vũ xuống xe, mở cửa cho ông chủ của mình. Lưu Vỹ từ trong xe bước xuống, Ân Đình Đình cũng từ bên trong bước ra. Cô ta khoác tay anh, hai người sánh bước đi vào bên trong. Sự xuất hiện của nhân vật đình đám này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó.
"A! Đó chẳng phải là cậu cả Lưu gia sao?"
"Wow! Cô gái đó là ai vậy?"
"Ây! Thật là nông cạn! Đó là Ân Đình Đình, đại tiểu thư Ân gia."
"Ôi! Hai người họ đang hẹn hò sao?"
Trước sự bàn tán không ngừng của những người xung quanh, Vương Tự Nhất và Lộc Miên cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Kết quả, người mà cô nhìn thấy lại là người mà cô không muốn gặp nhất. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Giây phút đó, cả thế giới như ngưng động, dường như trong mắt của hai người đều chỉ có đối phương mà thôi.