Lưu Vỹ lái xe đưa Lộc Miên đi theo hướng mà cô chỉ. Đến khi chiếc xe dừng lại, nhìn theo ngón tay cô mà gương mặt điển trai kia gần như đen lại. Cô nghĩ thế nào mà lại đưa anh tới đây? Quán hoành thánh quen đường...
"Chúng ta... Đi ăn chỗ khác được không?"
"Anh đang chê nó thấp hèn sao?"
Lộc Miên cau mày chấp vấn. Mà cũng đúng thôi, anh là người quen sống trong nhung lụa, giờ tới ăn ở những nơi bình dị như vậy, dĩ nhiên là anh thấy không quen. Nhưng với Lộc Miên mà nói, món hoành thánh ở đây, dù anh có tiền nhiều đến mấy thì cũng không mua nổi cái hương vị đặc trưng của nó đâu.
"Được rồi! Anh đi đi, em ăn ở đây quen rồi."
Thở dài một hơi, Lưu Vỹ vẫn là phải giơ cờ trắng đầu hàng trước cô. Thôi thì cứ thử một chút, chiều theo ý cô, cô thích là được rồi. Ai bảo anh lại thích cô ấy chứ!!!
Chiếc quán quen đường đột ngột lại đông khách. Mà khách đến lại chỉ toàn là khách nữ. Họ đến ăn là phụ, chủ yếu ngồi nhìn người đàn ông kia mới là chính.
Lộc Miên cau mày nhìn xung quanh. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Vỹ, tự dưng trong lòng lại thấy có chút không vui. Người của cô tại sao bọn họ lại cứ thích nhìn là sao chứ?
Tô hoành thánh trước mặt bị Lộc Miên hành hạ không thương tiếc. Cô cứ dùng đũa đâm đâm chọt chọt, hai mắt lại cứ liếc xéo ai kia. Người đàn ông đẹp trai ngồi trước mặt nhìn thấy liền mém chút là bật cười. Chỉ là khi anh ấy cong môi lên, những cô gái kia đều được một phen " rụng tim."
"Á... Đẹp trai quá đi mất!"
"Hưm hưm... Sao mà sống nổi đây."
"Tôi bằng lòng chết trong cái ánh mắt đó..."
"Tôi sắp không thở được rồi, á... Sao lại có người đẹp một cách hoàn hảo vậy chứ..."
Nghe được mấy lời to nhỏ đó, ai kia lại càng cay cú. Lưu Vỹ vẫn giữ nguyên ý cười, đôi mắt hài lòng nhìn cô đang trút giận lên mấy tô hoành thánh trước mặt.
"Đừng có đâm nữa, còn đâm là sẽ bế luôn cái tô đó."
"Kệ em!!!"
Ha... Haha... Anh thật sự muốn vỗ tay mà cười cho thoả thích. Xem cái cách nói chuyện và biểu cảm của cô kìa, chắc chắn là đang ghen. Cơ mà anh lại thích, vừa buồn cười lại vừa thấy thương.
"Anh bị chạm dây thần kinh cười hả?"
"Phụt... Không... Không có!"
"Vậy anh cười cái gì? Vui lắm hả?"
"Ừm..."
"Anh... Anh cút đi."
"Ha ha..."
"Lưu Vỹ... Anh đúng là đồ điên."
Tức!!!
Tức chết cô rồi!
Sao cô có thể đi chung với cái người này chứ? Thật là... Tức đến muốn đánh người. Bây giờ nếu có thể nắm đầu anh mà đánh cho thoải mái thì còn gì bằng chứ...
"Anh ơi! Có thể thêm bạn Wechat không ạ?"
Một cô gái nhỏ tầm hai mươi tuổi bước tới trước mặt hai người. Cô ấy có gương mặt khá đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn có vẻ ngây thơ. Cô ấy đưa chiếc điện thoại của mình ra, đôi mắt nhìn Lưu Vỹ đầy mong chờ.
Lộc Miên ngồi đó, nhìn cô gái nhỏ mà trong lòng thầm niệm Nam mô. Cô sợ mình cầm lòng không đậu mà đánh người ta mất. Mặc kệ cô gái kia vẫn đang đợi mình, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của Lộc Miên, vừa nhìn vừa cười. Thật là đáng yêu hết phần của thiên hạ mà.
"Anh ơi...!"
Không thấy anh trả lời, cô ấy gọi anh thêm lần nữa. Lần này thì Lộc Miên trực tiếp trừng mắt với anh. Ý cô bảo, anh cứ thử gật đầu một cái xem.
"Có chuyện gì?"
"Chúng ta có thể ad Wechat không ạ?"
"Cũng được!"
Đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức biến thành hình viên đạn. Lưu Vỹ cầm điện thoại của cô bé kia rồi đưa sang cho Lộc Miên.
"Anh không có Wechat! Em ad của vợ anh đi nha."
Lộc Miên nghiêng đầu nhìn anh, cô bé kia thì suýt đứng không vững nữa. Cắn cắn môi dưới, không chút chần chừ liền lập tức giành lấy chiếc điện thoại trong tay anh.
"À... Dạ... Không... không cần đâu ạ! Xin lỗi đã làm phiền anh chị."
Nói rồi, liền lũi đi mất. Lộc Miên có chút bất lực, vừa thấy buồn cười vừa thấy tội cho cô ấy. Chắc là cô ấy thấy xấu hổ lắm nhỉ.
"Như vậy được chưa?"
"Được cái gì?"
"Giờ bọn họ đều biết anh có vợ là em rồi. Em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh đó."
"Ha... Anh mơ đi."
Cô lườm anh một cái, ấy vậy mà môi nhỏ lại nở ra một nụ cười. Nhìn thấy bộ dạng đó, anh càng nhìn lại càng thêm thích. Gặp được cô, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trong đời này của anh.
Rời khỏi quán nhỏ, anh lái xe đưa cô đảo một vòng ngắm nhìn phố phường. Suốt cả quãng đường, cô im lặng không nói câu nào, đôi mắt xinh đẹp cứ chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Hình như, cô đang suy nghĩ chuyện gì đó thì phải.
Bàn tay to lớn đưa sang véo nhẹ má cô, cô quay lại nhìn anh.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ... Liệu chúng ta có quá vội vàng rồi không?"
"Vội vàng?"
"Ừm... Chúng ta chỉ mới quen biết chưa bao lâu,. cũng không hiểu được đối phương là người như thế nào. Bắt đầu vội vàng như vậy, thì có thể được bao lâu?"
"Em không tin anh sao?"
"Không phải là không tin, nhưng em thấy chúng ta khác biệt nhau quá nhiều. Em và anh giống như người của hai thế giới vậy."
"Nếu như em thấy bản thân mình không thể sống trong cùng một thế giới với anh thì cũng không sao. Anh sẽ bước chân sang thế giới của em là được."
"Được bao lâu? Một tháng, một năm, mười năm? Bao lâu?"
"Một đời!"
Anh nhìn cô với ánh mắt kiên định. Anh biết cô đang lo sợ điều gì. Những điều đó vô cùng hợp lý, cô sợ cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà... Người mà anh đã nhận định, thì dù có vật đổi sao dời, trời long đất lở anh cũng sẽ không thay đổi. Có thể cô nghĩ anh nông nỗi, nhưng anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh với cô.
"Đừng nghĩ linh tinh nữa. Em là người đầu tiên và cũng là duy nhất mà anh đã nhận định. Đời này của anh không phải em thì sẽ không lấy."
Bàn tay anh nắm lấy tay cô thật chặt. Nếu như hỏi tại sao anh yêu cô thì thật lòng anh không tìm được lí do. Giữa hai người giống như là định mệnh vậy. Chỉ một đêm đó, một lần đó lại làm anh nhớ nhung không thôi. Bên cạnh anh có không ít phụ nữ, xinh đẹp hơn cô, giàu sang hơn cô, gia cảnh tốt hơn cô... Vậy mà đến nhìn anh cũng chẳng buồn nhìn họ. Đang yên đang lành, lại say vào ánh mắt của Lộc Miên cô. Vậy chẳng phải là duyên nợ hay sao.
"Anh chắc chưa?"
"Chắc chắn!"
"Hưm... Đời này của em không phải anh thì sẽ không gả."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Được!"
Hai người nhìn nhau bật cười. Giờ thì anh tin duyên phận là có thật...