Từ ngày đó qua đi, thân thể tổ mẫu càng lúc càng không tốt.
Hậu viện của phụ thân cơ thiếp thành đàn, đều không an phận, tổ mẫu bị phiền nhiễu thân thể đến ngày càng sa sút. Chuyện của Mạnh Ngọc lại càng là họa vô đơn chí, sau khi mùa đông vừa đến, liền thường xuyên có đại phu ra vào trong viện tổ mẫu.
Mạnh Ngọc ở bên cạnh hầu hạ, nàng trước kia sợ hãi tổ mẫu, nhưng từ khi tổ mẫu giải oan cho nàng, nàng liền thành một tôn nhi hiếu thuận, nhu thuận thủ lễ, ngay cả cầm kỳ thư họa trước kia nàng ghét nhất cũng nhẫn nại đi học.
Đứa nhỏ tính tình cổ quái lần đầu tiên an phận như vậy, mẫu thân thần sắc ôn nhu muốn xoa đầu khen ngợi nàng, nàng lại né tránh. Mẫu thân sững sờ buông tay, nước mắt không tự chủ được rơi xuống mu bàn tay.
Tình yêu của A Ngọc đối với mẫu thân nàng cuối cùng cũng tan biến.
Tổ mẫu cũng không sống sót qua khỏi mùa đông đó, trước khi lâm chung, tất cả mọi người vây quanh người. Người đã lớn tuổi mắt lại mờ, không nhận ra mọi người, cố hết sức nhìn hồi lâu mới hỏi: "Sau khi ta chết, Thành nhi có thể bình an?"
Sống lưng phụ thân căng thẳng, nói: "Con có thể bình an."
Tổ mẫu lại hỏi: "Loạn thế sắp tới, phần mộ tổ tiên còn có thể tế lễ sao?"
"Có con ở đây, hương khói sẽ không đoạn tuyệt!"
Tổ mẫu mỉm cười, một mình gọi ta đến bên cạnh, nói: "Giác nhi là hài tử tốt nhất của Mạnh thị, tổ mẫu không còn sức nhìn con tiếp tục trưởng thành, nhưng ta biết con sẽ là một đương gia tốt, Giác nhi, con phải nhớ kỹ lời dạy của tổ mẫu!"
Ta nói: "Tôn nhi ghi nhớ."
Tổ mẫu cảm thán: "Thánh nhân vô đạo, đối với con ta kiêng kỵ rất sâu, hôm nay sau khi ta đi, cho gọi tộc nhân làm quan đều trở về thủ hiếu đi!"
Tổ mẫu đã không còn khí lực, thở hổn hển hồi lâu mới nói tiếp: "Đừng khóc, mẫu thân còn có thể phù hộ các ngươi ba năm bình an!"
Hơi thở của người yếu ớt, trong phòng dần dần truyền ra tiếng khóc thương.
Vân Xuyên Mạnh thị cũng từng Chung Minh Đỉnh Thực, sau đó bởi vì thánh nhân vô đạo, thế gian loạn lạc, lần nữa nghèo túng. Phụ thân vốn là con cháu nhánh phụ, bởi vì gia chủ đời trước vô năng lại mất sớm, cô nhi quả mẫu nhận hết khi dễ.
Tổ mẫu dựa vào nữ hồng đan dệt lôi kéo phụ thân từng bước lớn mạnh, năm đó, phụ thân đọc sách không được, trong nhà lại không có cách nào làm quan, đơn giản liền đi đầu quân. Bởi vì hắn anh võ bất phàm, lại có gan dạ cùng sáng suốt trong mưu lược, rất nhanh liền được thăng chức. Lúc đó Đại Dận đang trong lúc nước sôi lửa bỏng. Bên trong có phản loạn, bên ngoài có man di, phụ thân ở trên chiến trường nhiều lần lập công lớn, cứng rắn dựa vào hai tay của mình dốc sức làm ra một phen sự nghiệp.
Chỉ trách thế gian bất công, cha công cao chấn chủ dẫn tới thánh nhân kiêng kị, hành sự trong triều nhiều lần bị chèn ép. Hôm nay tổ mẫu đã qua đời, Mạnh thị cũng nên vội vã lui về.
Ngày đưa tang cho tổ mẫu, ta nhớ tới khuôn mặt từ ái của tổ mẫu ngày xưa, trong lòng cực kỳ khổ sở. Nhưng ta cũng không thể tỏ ra quá bi thương mà thẳng tắp sống lưng đứng phía sau phụ thân, làm ra phong thái con cháu thế gia hiển hách.
Ta là trưởng tử của Mạnh thị, là tương lai của Mạnh thị, ta gánh vác trọng trách như phụ thân, không có tư cách khóc lóc thảm thương như một hài đồng.
Đưa tổ mẫu về Vân Xuyên đất tổ Mạnh thị, triều đình hạ chiếu chỉ điểm phụ thân làm Thứ sử Việt Châu, lệnh hắn đoạt tình đảm nhiệm.
Thánh nhân kiêng kỵ phụ thân, dù là tổ mẫu đã qua đời cũng muốn đưa phụ thân đi xa rời khỏi nơi này.
Phụ thân đương nhiên không muốn, thân là con trai, khi còn sống để cho mẫu thân vì người chịu khổ cùng vất vả đã là bất hiếu, ba năm hiếu kỳ còn chưa xong, người tương lai làm sao có thể thẳng lưng đối mặt với lễ tế của phụ mẫu?
Thấy người từ chối không chịu nhậm chức, triều đình lại hạ chiếu mệnh phụ thân đi Việt Châu. Cho đến khi chiếu lệnh thứ chín phát ra, tộc trưởng thúc công đi tới trước linh cữu tổ mẫu, hướng về phụ thân quỳ xuống cầu người cho Mạnh thị một con đường sống.
Ánh mắt phụ thân đột nhiên ngưng tụ, nhìn tộc nhân ngoài sảnh đường, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tổ mẫu là mẫu thân của một mình phụ thân, nhưng tông tộc Mạnh thị lại không chỉ có một mình người.
Khi còn bé người nhận hết khi dễ, nhưng sau khi lớn lên vào triều làm quan cũng được giúp đỡ.
Dòng họ huyết thống, ân oán gút mắc từ lúc nhỏ khiến phụ thân ôm hận, hơn mười năm trước phụ thân vẫn còn hận, nhưng bây giờ phụ thân đã không thể thản nhiên mà hận nữa. Trong những chuyện hỗn loạn này, từng chuyện từng chuyện, làm sao có thể nói rõ?
Việt Châu đường xa, nhiều năm chiến loạn khiến nơi này suy tàn rách nát, người vốn muốn đơn giản một mình mà rời đi, lại bị mẫu thân cùng các di nương sống ch.ết đòi đi theo. Phụ thân tất nhiên không đồng ý.
Người muốn các nàng ở lại đây giữ đạo hiếu cho tổ mẫu, chỉ mang ta theo.
Mạnh Ngọc đã cao hơn một chút, mặc áo trắng thủ hiếu, hỏi ta: "Huynh trưởng, chuyến đi này bình an không?"
Tôi nói: "Tất nhiên rồi."
Nàng lại hỏi: "Chiến loạn khắp nơi, Việt Châu đường xa, phụ thân cùng huynh bị thánh nhân nghi kỵ, nên làm như thế nào đây?
Mặt đứa nhỏ lộ vẻ ưu sầu, ta đột nhiên vỗ mạnh sau lưng nàng một cái.
Ánh mắt nàng nhìn về phía ta mang theo khiếp sợ, nghhi hoặc rõ ràng ta yêu thương nàng như vậy, sao có thể đánh nàng.
Ta thu tay lại, nâng nàng dậy, nói: "Muội có biết vì sao huynh đánh muội không?
Mạnh Ngọc nói: "Muội không biết!"
Ta nói: "Dù là mưa to hay gió lớn cũng đều là thánh ân, Mạnh Ngọc, những lời này của muội là bất trung, sẽ kéo Mạnh gia vào vũng bùn."
Nhìn ánh mắt của nàng, ta đè nén đau đớn trong lòng, làm ra thái độ lạnh như băng: "Bổn phận của nữ tử là ở Trinh Thuận, muội vọng nghị chính sự, tự cho là thông minh, tổn hại thanh danh."
Mạnh Ngọc lúc này lại lộ ra tính tình cổ quái: "Dựa vào cái gì muốn muội thuận theo? Ca ca, muội không phục!"
Ta hỏi: "Muội muốn hủy hoại luôn chút thanh danh còn sót lại của Mạnh gia sao? Muội muốn các muội muội của muội đều không gả đi được sao?"
Nàng bất động, tay run nhè nhẹ.
Ta thở dài, nói: "Việt Châu là một nơi tốt, đợi đến khi hiếu kỳ qua đi, ca ca liền tới đón muội và A Phan, còn có nương, chúng ta cùng đi Việt Châu, nhà trượng phu tương lai của muội cũng ở đó, đại lang nhà Hướng gia là người tuấn lãng khí phách, lại có tài, nhân phẩm cũng tốt. Muội ở nhà phải cần cù chăm chỉ trợ giúp nương làm việc, chăm chỉ đọc sách, học tập lễ nghi, chờ ca ca trở về đón muội."
Nàng ủy khuất cúi đầu, nước mắt rơi trên đất, từng chút thành vũng.
Ta nói: "Nương vẫn áy náy với muội, nàng rất yêu thương muội, muội đừng nóng giận. Ca ca tới Việt Châu viết thư cho muội, mua quà cho muội. Chỉ cần muội ngoan ngoãn, ca ca sẽ vẫn yêu thương muội, tìm cho muội vị hôn phu tốt nhất, mua quà cưới của Liên Thành, A Ngọc của ca ca sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc vui vẻ nhất thế gian."
Mạnh Ngọc khóc nói: "Nhưng muội không muốn làm nữ nhân vui vẻ nhất."
Tôi hỏi: "Muội muốn làm gì?"
Mạnh Ngọc cắn răng, vẫn thút thít như cũ, nhưng không nói gì.
Ta nhìn muội muội này, nàng không giống phụ thân, cũng không giống mẫu thân. Nàng chính là thạch hầu trời sinh, chờ mong thời cơ đại náo thiên cung.
Cô nương như vậy, là mối nguy, là tai họa, là yêu tà mà thế đạo này nên diệt trừ nhất.
Ta nói: "A Ngọc, muội luôn luôn kỳ quái như vậy, ca ca thật không hiểu muội. Nhưng cũng may, ca ca còn có thể bảo vệ muội, muội cần nghiêm túc đọc "Nữ tắc", đem tâm tư cổ quái này của muội giấu đi, những thứ này không hợp với thế đạo hiện nay. Muội sớm nên nhận biết lỗi của mình."
Thấy nàng không nói lời nào, ta thở dài, đứng dậy rời đi.
Nàng đột nhiên hỏi ta: "Nhất định là do muội sai sao?"
Ta hỏi ngược lại: "Nếu không?"
Nàng hỏi: "Tại sao không thể là thế gian này sai?"
Ta không quay đầu lại.
Ánh mắt của nàng nhất định là sáng ngời mà có thần thái.
Nếu không, ta vì sao lại cảm thấy sau lưng cơ hồ muốn bị đốt thành một lỗ thủng?
Ta vẫn không dừng lại, liền ra đến bên ngoài.
Nhiều năm trôi qua, ta vẫn còn nhớ câu nói này.
Năm ấy, Mạnh Ngọc chín tuổi.
Thông minh lanh lợi, không chịu quản giáo, ngang ngược tùy hứng.
Mạnh Ngọc quả thực không thể khiến người ta yêu thích.
Nhiệt huyết sôi trào chậm rãi lạnh xuống, ta nhớ tới lời dặn dò của tổ mẫu lúc lâm chung, một chút không nỡ, tâm ta chung quy vẫn không thể cứng rắn.
Thời gian thấm thoát, tạo hóa trêu người. Khi đó ta còn rất trẻ, không biết số phận trêu ngươi, thời gian trôi thật nhanh. Mấy chục năm sau, ta hồi tưởng lại một màn này, càng nhiều hơn cũng là tiếc nuối.
Nếu ta nhẫn tâm một chút, có lẽ sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Nhưng lúc này ta còn rất trẻ, mềm lòng, toàn tâm toàn ý yêu tất cả những người có huyết thống thân cận với ta, ta bình tĩnh xử lý những người hầu hạ bên cạnh nàng, xin mẫu thân nghiêm khắc quản giáo nàng.