Lúc ta và Mạnh Ngọc đang kề vai thảo luận, một phụ tá cưỡi ngựa chạy nhanh đến tiến vào doanh bẩm báo một chuyện.
Thứ nữ Lương thị hiện tại đã cởi bỏ trang phục nữ quan, chuẩn bị nhập quan tu hành.
Mạnh Ngọc nghe xong hơi sững sờ, sau đó tiếp tục suy nghĩ về trận pháp.
Thứ nữ Lương thị chính là nữ nhi mà Lương gia chủ ngỏ ý muốn gả, hiện giờ không quá hai tháng lại xuất gia làm ni cô, nếu nói chuyện này không liên quan đến A Ngọc, ta cũng không tin.
Ta tỉ mỉ hỏi qua việc này, người tới báo cũng đã hỏi thăm rõ ràng, chuyện là hôn sự kia sau khi bị A Ngọc cự tuyệt, Lương gia chủ cảm thấy mất mặt liền vội vàng tìm người để cho thứ nữ gả ra ngoài. Ai ngờ thứ nữ kia tính tình cương liệt, lập lời thề nếu không được gả cho Mạnh Ngọc thì tình nguyện cả đời chịu khổ.
Việc này nháo đến nhà cửa không yên, Lương gia chủ liền hạ lệnh bắt thứ nữ nhập quan xuất gia, coi như là thỏa mãn mong muốn của nàng.
Ta hỏi Mạnh Ngọc: "Nữ nhân như vậy vì muội mà xuất gia, muội thấy thế nào?"
Mạnh Ngọc khẽ cười: "Liên quan gì đến muội?"
Đủ loại chuyện trên thế gian này, người trong cuộc lấy hết dũng khí đánh cược, người ngoài cuộc lại thờ ơ lạnh nhạt, không được nửa câu dịu dàng an ủi.
Mạnh Ngọc đưa ánh mắt nhìn về phía doanh trướng bên ngoài, nói với ta: "Quân sĩ binh cường mã tráng, sĩ khí đang dâng cao, vì sao vẫn không công thành?"
Ta buồn cười chỉ vào bản đồ nói với nàng: "Tường thành dễ thủ khó công, lúc này tùy tiện công thành sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Không bằng dĩ dật đãi lao, không chừng còn có thể không chiến mà hàng."
***dĩ dật đãi lao = lấy gần chờ xa, lấy khỏe chờ mệt, lấy no chờ đói.
Mạnh Ngọc nói: "Tường thành tuy rằng kiên cố, nhưng trong thành đã sớm rách nát, binh lính trong tay không có mũ giáp cùng vũ khí mới, cộng thêm mấy ngày trước ta chặt đứt con đường vận chuyển lương thảo của bọn họ, bọn họ sớm đã chỉ là nỏ mạnh hết đà. Ta còn cho người rải rác lời đồn trong thành, mà trong thành quân dân dân trí thấp kém, đánh trận dựa vào khí thế, nếu cho bọn họ thời gian để cho bọn họ kịp thời chuẩn bị kế sách đối phó, ngược lại sẽ hao phí càng nhiều."
Ta chỉ bảo Mạnh Ngọc đi cắt đứt lương thảo, nàng khi nào lại làm ra những chuyện này? Nội thành quân trang như thế nào, tường thành như thế nào, muội ấy làm sao biết được? Muội ấy lại tung tin đồn khi nào?
Mạnh Ngọc dẫn binh xuất chiến, chỉ qua mấy canh giờ đã khiến binh sĩ phe địch bỏ giáp chạy tán loạn. Quả thật đúng như lời nàng nói.
Sau khi đánh hạ thành Đan Hà, ta sai người phong tỏa các tòa quan thự, cất giữ văn thư, đợi đến khi xử lý tốt các việc vặt liền sai người thiết yến khao thưởng tướng sĩ.
Đó là một hồi hoan yến, ta nghe xong ca múa mới phát hiện không thấy Mạnh Ngọc, liền đứng dậy đi tìm, một đường hỏi qua nô bộc mới tìm thấy muội ấy đứng ở trên tường thành ngắm trăng.
Thấy ta đến, nàng nói: "Ngày khác đại nghiệp thành, huynh trưởng đem nơi này phong cho ta đi!"
Ta nhìn muội ấy hồi lâu, nói: "Có thể!"
Mạnh Ngọc còn nói: "Muội đã xin phụ thân từ chức, ngày mai sẽ dẫn quân đi về phía bắc, từ nay về sau huynh trưởng không cần bận tâm đến muội nữa."
Ta trầm mặc nhìn muội ấy, nhưng muội ấy lại không nhìn ta.
Trên người Mạnh Ngọc có sự lão luyện thành thục khiến người ta thán phục, nhưng cũng có một chút ngây thơ ngu xuẩn đến buồn cười. Muội ấy lấy thân nữ tử đi lại trong quân doanh vốn đã không dễ dàng, càng không nói đến việc khiến binh sĩ tình nguyện phục tùng. Muội ấy có thể trưởng thành như bây giờ, chính là dựa vào chủ quân, vào Mạnh gia, vào tiền bạc. Muội ấy xuất bạc, liền có người chịu bán mạng. Có người chịu bán mạng, muội ấy liền có quân công. Giống như hôm nay hành quân, nơi nào không cần bạc?
Lương thảo quân nhu, áo bông mùa đông cùng ngựa tốt, đã không có bạc lấy đâu ra phát quân lương?
Nếu chỉ là như thế cũng không sao, ta cũng đè được muội ấy. Nhưng A Ngọc hết lần này tới lần khác đều muốn đối nghịch với ta.
Ta muốn sắp xếp mọi việc ổn thỏa, xây tường thành cao tích lương thực rộng rãi rồi từng bước xâm chiếm.
Mạnh Ngọc lại muốn thấy thời cơ liền động mà lỗ mãng tiến công, may mắn được mấy trận thắng lợi liền bắt đầu mắt cao hơn đầu, không sợ trời không sợ đất, cả ngày kêu gào muốn bắc phạt.
Ta thở dài thật sâu, nói với muội ấy: "Nếu muội đã nghĩ kỹ, vậy thì đi đi!"
Còn trẻ phải chịu khổ thì mới dạy dỗ được.
Ta nói: "A Ngọc, muội nhất định phải bảo vệ tính mạng mình!"
Mạnh Ngọc giật giật khóe miệng, xoay người rời đi.
Những ngày rời xa ta, muội ấy sống rất tự tại.
Ta không biết muội ấy từ nơi nào tìm được lương thảo cùng vàng bạc, thật sự phát ra quân lương mà muội ấy từng muốn cho, lương thảo cũng không phải mối lo ngại cho nên sĩ khí binh lính tăng vọt. Trong thời gian ngắn ngủi, muội ấy liên tiếp thủ thắng các thành trì, đội quân phát triển hùng mạnh, tin chiến thắng liên tiếp truyền về, a phụ từ trước đến nay luôn bình tĩnh đến núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc nay lại vì những tin chiến thắng này mà hiện rõ vui mừng trên mặt, suốt ngày đều than thở A Ngọc Kỳ Tài.
Muội ấy là tướng tài bẩm sinh, ngọc thô trong đá.
"Mạnh Ngọc tướng quân quả nhiên có bản lĩnh."
"Đi theo Mạnh Ngọc tướng quân mới gọi là thống khoái."
"Nàng quả nhiên là người tốt a."
"Nàng thật sự là nữ nhân sao?"
Phụ thân coi trọng nàng, binh lính thần phục nàng, bách tính yêu mến nàng.
Ta lại sau khi rời khỏi muội ấy cũng liền liên tiếp mất đi cơ hội trổ tài, chỉ đơn giản ở phía sau chưởng quản văn thư, an tâm làm một mưu thần dưới trướng a phụ.
Một tướng lĩnh bình thường đối với đại nghiệp không làm nên chuyện gì, nhưng một hiền tài lại có thể xoay chuyển Càn Khôn.
Có lẽ ta nên thừa nhận, Mạnh Ngọc là tướng tinh hạ phàm trên trời, trời sinh đã là danh tướng.
Ta tuy là trưởng huynh lớn hơn vài tuổi, nhưng cũng không thể làm tốt hơn muội ấy.
Ta nên an tâm làm một văn thần, vì nghiệp lớn của phụ thân, huynh muội đồng tâm đem nghiệp lớn mang về chấn hưng gia tộc.
14.
Ngày Mạnh Ngọc đánh hạ quận Ung Ninh, a phụ định ra một mối hôn sự cho ta.
Là đích trưởng nữ của Thẩm gia Thẩm Anh Như, một quý nữ thế gia xinh đẹp thông tuệ, ta gặp nàng một lần từ xa, thiếu nữ mặc váy đỏ không thấy rõ mặt nhưng khí độ cao quý và kiêu ngạo như phượng hoàng.
Trong lòng ta có hơi vui vẻ.
Hậu viện phụ thân hỗn độn, những nữ nhân kia vì chút sủng ái mỏng manh mà tranh nhau đến đỏ mắt vỡ đầu, làm hại mẫu thân ta suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, làm hại A Ngọc nhiều lần bị xa lánh, làm hại tổ mẫu ôm tiếc hận mà ch ế t.
Ta không nạp thiếp, nguyện ý chỉ lấy một thê tử cả đời.
Con dâu trưởng của Mạnh gia sẽ không có ai giống mẫu thân ta nữa.
Ta trân trọng cất kỹ hôn thư vào trong hộp. Ta đã sớm tích góp sính lễ cưới thê, mà không chỉ có ta còn có sính lễ của A Phan và của hồi môn của A Ngọc. Thời điểm gian nan nhất cũng chưa từng đụng đến đống đồ này, chỉ muốn chờ bọn họ lớn lên lập gia đình, muốn bọn họ không phải lo lắng về sau.
Chiến báo tiền tuyến truyền đến, Mạnh Ngọc công phá quận Ung Ninh, gõ cửa thành Vĩnh An của quốc đô.
Mạt Đế trắng trợn tàn sát con cháu cùng phi tần, sau đó đeo kiếm mặc y quan thiên tử, cười lớn như điên như dại đi về phía Phượng Hoàng đài.
Mạnh Ngọc cưỡi trên ngựa, bên môi mang theo nụ cười đắc ý và sắc bén như một thanh đao, xa xa chỉ tay về phía Phượng Hoàng đài.
Mạt Đế chinh phạt bao năm thu phục hai mươi vạn dân, tốn thêm thời gian mười ba năm xây dựng ra nhân gian tiên cảnh trước mắt.
Ta từng ở trong kinh được may mắn theo phụ thân thấy được tiên cảnh này, khi ấy giống như phàm nhân đến được thiên giới, chỉ biết sợ hãi không dám ngẩng đầu.
Quang cảnh như thế, bị hủy đi cũng thật đáng tiếc.
Mạnh Ngọc đã chiếm được đô thành, ta liền bắt tay vào xử lý chuyện phát sinh phía sau, chờ được phái vào kinh hỗ trợ bảo hộ thành trì. Nhưng phụ thân lại án binh bất động, lệnh ta chờ một chút.
Ánh mắt của a phụ vẫn sắc bén như trước, nhìn về hướng bắc lạnh lùng trấn tĩnh lên tiếng: "Vẫn chưa phải lúc!"
Mạnh Ngọc ở trong thành nắm giữ quan thự và khống chế quan lại, dưới trướng muội ấy tinh binh lương tướng có thể vững vàng bảo vệ từng cái quan khẩu, sau đó là suốt mười ngày liên tục thanh tẩy triều chính.
Mạnh Ngọc mở lại Đại Lý Tự, bổ nhiệm hiền thần Phùng Thanh thanh tra tích án.
Mười ngày đó, đầu người chất thành núi, máu chảy thành sông, thế gia môn hộ đóng chặt cửa lớn nhưng cũng ngăn không được bị quân mã Mạnh gia đạp đổ.
Ngày ngày đều có người bị bắt đi, hoặc đẩy vào quan thự hoặc đẩy lên đoạn đầu đài. Dân chúng hận đến nghiến răng nghiến lợi, những gian hàng viết gửi đơn kiện ở cửa nha môn xếp hàng dài tới cửa thành, thế gia muốn thu hồi t h i th ể con cháu nhà mình nhưng cũng lực bất tòng tâm. Có người chán ghét nhau sẽ tranh thủ mà xé x á c nhau ra thành từng mảnh, hoặc nghiền thành bùn, hoặc dùng lửa thiêu, cuối cùng cho chó rừng cắn nuốt.
Mười ngày bạo loạn nuôi mập một đám chó dữ ngoài thành, khóc ngất một đám nhà cao cửa rộng trong thành.
Phụ thân nhìn phương hướng kinh thành, ta xem mà không hiểu thần sắc của người, chính như ta nhìn không thấu suy nghĩ của người.
Phụ thân cho tới bây giờ đều cùng người khác bất đồng.
Tiền triều mục nát, nhưng ta cửu tử nhất sinh vì người bôn ba.
Người yêu dân chúng, nhưng cũng say mê sắc dục, chưa từng vì xương khô bên đường mà động tâm.
Người yêu a nương, nhưng nạp hết thiếp thất này đến thiếp thất khác, tùy ý nữ nhân hậu trạch đấu tới đấu lui.
Người yêu A Ngọc, có thể tùy ý để nàng tập võ đọc sách binh gia, chinh chiến sát phạt khắp nơi tổn hại thanh danh nàng.
Người yêu ta, nhưng chưa từng tính toán cho ta, sau khi cập quan hồi lâu mới đính hôn cho ta.
Người yêu hài tử của người, nhưng cũng coi thường Bạch thị làm loạn, để mặc cho bọn nhỏ ở hậu trạch sống nay ch ế t mai không hỏi không quản.
Người có chí hướng tranh giành thiên hạ, nhưng đem quyền lực gửi gắm cho một nữ nhân, để cho nàng đi liều mạng vì đại nghiệp của người.
Bắc Viễn Hầu Mạnh Vân Thành, phụ thân ta, đế vương tương lai.
Người đang suy nghĩ gì vậy?
Ngày vào thành, nước sạch hắt lên phố, đất vàng lót đường, dân chúng không ăn không uống để nghênh đón Đế vương mới.
Mạnh Ngọc mới qua hai mươi đã lập được công lao ngút trời, giáp trụ chỉnh tề nhưng hai mắt sáng ngời lại như trẻ con, giống như là đang chờ đợi một lời khích lệ.
Phụ thân thoải mái cười to, để nàng tự mình dắt ngựa cho người mà đi.
Nàng không phải quận chúa, cũng không phải nữ nhi phủ Bắc Viễn Hầu, không phải A Ngọc của phụ thân.
Muội ấy là Mạnh Ngọc, Mạnh tướng quân.
Ta đi trên đường, lọt vào tai đều là lời ca ngợi.
Mạnh Ngọc yêu dân như con, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Mạnh Ngọc làm mọi việc đều thuận lợi, là anh hùng hào kiệt, là thần nữ chuyển thế, là tinh tú hạ phàm.
Mạnh Ngọc định ba châu năm mươi thành, dẫn đầu chém giết thủ cấp tướng địch, đối với bách tính không hề phạm tội lại thả ra rất nhiều thanh niên tài tuấn trong lòng bách tính.
Thế gia sợ Mạnh Ngọc, bách tính yêu mến Mạnh Ngọc, thư sinh tôn sùng Mạnh Ngọc, binh sĩ ngưỡng mộ Mạnh Ngọc.
Ta nên tự hào, phải, ta vốn nên tự hào, nên nói với mọi người muội muội ta tài giỏi như vậy, còn ta chính là huynh trưởng của muội ấy.
Nhưng cổ họng ta nghẹn lại.
Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy phó tướng đề xuất chuyện thảo phạt bị ta từ chối cũng đang cười nhạo ta, hảo hữu ta từng xem như tri kỷ xem thường cùng lạnh lùng, phụ tá khuyên ta xoay sở phát quân lương bị ta cự tuyệt cũng hừ lạnh không kính nể.
Từng li từng tý phát hiện trong tiếng khen ngợi của dân chúng đối với Mạnh Ngọc xuất hiện thêm những lời tựa như thanh kiếm đâm về phía ta.
Bọn họ nói: "Mạnh Ngọc tướng quân thật lợi hại, mười bốn tuổi đã có thể lật đổ ca ca nàng.”
Ta cũng từng một mình vào doanh trại phỉ tặc chiêu hàng Đặng Toại, ta cũng từng dốc hết tâm huyết suốt ngày ở Việt Châu cả ngày bận rộn, trong loạn thế chiếm được một góc thái bình. Mạnh gia tranh giành thiên hạ, ta mặc dù không có quân công cao bằng Mạnh Ngọc, nhưng cũng nơm nớp lo sợ chấp chưởng hậu phương, cho nàng một chỗ dựa an ổn thái bình.
Thế nhân đều biết Mạnh Ngọc của Mạnh gia chính là nữ nhân thiên hạ vô song, quân công trác tuyệt, là một nữ tướng quân dũng mãnh.
Nhưng không ai biết trưởng tử Mạnh Gia là Mạnh Giác, cũng có công làm hậu phương yên ổn, mời chào hiền tài, bình nội loạn, bảo vệ công lao thanh minh của bách tính.
Phụ thân liếc ta một cái, thản nhiên nói: "Giác nhi, con thất thố rồi!”
Ta cúi đầu nghe giáo huấn.
Phụ thân nói: "A Ngọc là nữ nhi của ta!”
Ta nhìn về phía phụ thân, người đang mỉm cười nhìn về phía nữ nhi của người.
Là nữ tử, thanh xuân nàng đã không còn. Nhưng làm tướng quân, nàng còn rất trẻ. Trên khuôn mặt kia là nụ cười tươi đẹp, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ thần thái ngạo nghễ.
Mạnh Ngọc còn quá trẻ, dã tâm bừng bừng đều viết ở trên mặt, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng có bao nhiêu khát vọng những thứ này.
Khả năng của nàng và sự ưu ái của phụ thân dành cho nàng đã cho nàng lý do để làm bất cứ điều gì nàng muốn. Một nữ tử tuổi còn trẻ như vậy lại vô sự tự thông nên lấy lòng dân như thế nào.
Ta giật mình hoảng hốt, nhận ra Mạnh Ngọc muốn thật sự quá nhiều.
Quyền thế, địa vị, danh vọng, thậm chí là vị trí thái tử.
Có lẽ phụ thân cũng không biết, người có bao nhiêu thích Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc không sợ trời không sợ đất, Mạnh Ngọc trời sinh tướng tài, Mạnh Ngọc thông minh đến cực điểm, ngay cả tạo phản, Mạnh Ngọc cũng không mưu mà hợp với người.
Phụ thân thật thích nàng a!
Trưởng tử của người trung quân ái quốc, thứ tử của người tầm thường vô năng, sợ hãi lại rụt rè.
Mà trưởng nữ của người lại không sợ nói: "Nếu là thượng sách, liền thỉnh chủ quân phản.”
Một hài tử hợp tâm ý người như vậy.
Phụ thân đăng cơ làm đế vào tháng sau, ban đêm ban tiệc ở Kiến Chương cung, lúc người uống say chỉ vào Mạnh Ngọc nói: "Mạnh Ngọc, ái nữ của trẫm, trời ban chính là Kỳ Lân nhi của ta.”
Ngữ khí người cô đơn: "Thật sự hận con tại sao không phải là nam tử, làm ta không thể lập con làm Thái tử.”
Không ai dám lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt bốn phương tám hướng đều đang nhìn ta.
Mạnh Ngọc là muội muội của ta.
Hận ngươi không làm nam tử, ta không thể lập.
Ta nhìn về phía phụ thân, lại có chút không nhận ra khuôn mặt của người.
Đèn đuốc sáng ngời, người chỉ nhìn Kỳ Lân Nhi.
Người muốn Mạnh Ngọc ngồi bên cạnh người, cho nên trưởng tử của người phải nhường chỗ cho Kỳ Lân Nhi.
Đại nghiệp mà người khát vọng cả đời đã thành công, mà lúc này đây điều làm người tiếc nuối nhất lại là Kỳ Lân Nhi của người là một nữ nhân.
Ta đặt tay xuống hồ nước, ống tay áo rộng thùng thình che giấu bàn tay đã bóp ra vết m á u, ta mỉm cười nhìn bọn họ, ta vẫn rất yêu bọn họ.
Sứ giả báo: "Quân phản binh đã công phá Yên Sơn quan.”
Trong điện một mảnh tĩnh lặng.
“Bệ hạ, thần xin chiến!”
Ta chưa kịp há miệng đã phát hiện thanh âm kia là đến từ người bên cạnh ta.