Đây không phải lần đầu ta cáo biệt người, nhưng là lần đầu ta tới chiến trường như vậy.
Trong năm năm trở lại đây, đã đánh trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, trong lòng chưa từng bối rối, bởi vì phụ thân đang nhìn ta ở ngay phía sau.
Nhưng lúc này đây, lại không có người nào có thể làm chỗ dựa cho ta.
Phụ thân nhìn ta một lúc lâu, chỉ thở dài một tiếng, nói với ta: "Đi mau!"
Ngày đại quân xuất phát, ta ngồi trên lưng ngựa, nhịn không được mà quay đầu lại, phụ thân mặc mũ áo thiên tử, cách rất xa, ta không nhìn rõ sắc mặt của người.
Ta không biết, một mặt này, chính là tình phụ tử ấm áp trong cuộc đời ta.
Vận mệnh đúng như một chiếc bánh xe bình thường lăn lộc cộc về phía trước, người tiễn ta đi, lệch khỏi quỹ đạo một chút cũng không được. Hơn mười năm sau, mỗi lần nhớ tới phụ thân, nhưng là thiên tử cao cao tại thượng ở trong điện đêm đó, lộ ra chút ít thương hại cùng sự dịu dàng với ta.
Khi ta vẫn là nữ nhi Bác Viễn Hầu, tròng nhà đều có đủ phụ mẫu, huynh đệ hạnh phúc, tỷ muội hoà thuận, ngồi trong nhà chính, trong nồi đồ ăn và thịt sôi ùng ục, bông tuyết như lông ngỗng rơi vào trong viện, phủ một màu trắng xoá lên tảng đá. Khuôn mặt a đệ yên lặng tái nhợt đang cần bát dùng bữa, huynh trưởng ung dung tao nhã, lại tự mình cài cho ta chiếc trâm hoa, Linh nhi đọc "Đệ Tử Quy" cho côn đệ*, mà a mẫu ta còn đang dùng khăn tay lau trán cho tổ mẫu.
*Đệ Đệ và Đệ Muội trong nhà
Ta hành quân thần tốc, đi tới biên quan, đi cứu con dân bị kẻ địch chiếm đóng.
Quân đội đi ngàn dặm, tốc độ như bay.
Hứa Tín Chi không nghĩ rằng là ta, biên quan đơn sơ, hắn rót cho ta một chén rượu. Rượu không ngon, ta cố gắng nuốt xuống.
Hắn cười to: "Ruốt cuộc là Hầu gia, quả nhiên hối tiếc."
Ta nói: "Nên xưng bệ hạ."
Hứa Tín Chi nói: "Hoàng đế trước phong ngươi làm quận chúa, lệnh cho ngươi tới Nhu Nhiên hoà thân. Ngươi không muốn, liền lập tức làm phản. Hiện giờ Nhu Nhiên muốn lấy công chúa, dùng mười năm thành để đổi người."
Mười năm toà thành kia, là thành trì mà ta và phụ thân từng giành lại. Sau khi hoàng đế lúc trước giải trừ quân quyền của phụ thân, mười năm thành kia lại bị đoạt lại.
Ta cười: "Bọn họ không muốn công chúa, nhưng mười năm thành này, ta muốn."
Hứa Tín Chi kính ta một ly: "Thần, cung chúc điện hạ kỷ khai đắc thắng*."
*Thắng ngay trong trận đầu.
Cuộc sống ở biên quan cực khổ.
Sắp tới mùa đông, Nhu Nhiên gia tăng cướp bóc, ta tuần tra doanh trại, nghe thấy tiếng khóc thảm thương từ vùng biên giới xa xa truyền tới, trái tim như bị rút máu.
Binh lính ngày ngày đều hỏi ta khi nào có thể thu lại thành trì kia, ta không đáp.
Còn chưa tới lúc đó.
Ta mang tới ba vạn tướng sĩ cùng lương thảo, cũng đủ chống đỡ ba tháng, đợi quân địch mệt rồi đánh, kéo dài những ý nghĩ suy sụp của Nhu Nhiên.
Nhu Nhiên vài lần phát động tập kích bất ngờ, đều bị ta từng bước phá giải. Ánh mắt Hứa Tín Chi nhìn ta cũng từ hoài nghi coi thường tới hoàn toàn bái phục.
Cho tới tháng một năm sau, ta bất ngờ phát động tiến công, đập tan chủ lực của Nhu Nhiên, chủ tướng thu lại những tàn quân còn sót, trong nửa tháng, ta thu lại được mười năm thành đã từng bị Nhu Nhiên cướp mất.