Lưỡng Thế Hoan

Chương 236





A Nguyên ôm thi thể của Tiểu Lộc trong ngục chờ đợi mười mấy canh giờ, đầy cõi lòng phẫn uất, thậm chí có chút tâm trí thất thường, vừa ra ngục liền đả thương người đoạt mã, không biết tung tích......
Lúc đang nói, thái giám truyền tin cùng người hầu đi ra cũng thở hồng hộc chạy tới.
Hắn đầu đầy mồ hôi, nói: "Các vị à, việc này không được tốt rồi, tranh thủ thời gian nói cho Nguyên phu nhân mới được.

Khí sắc của Nguyên đại tiểu thư rất không tốt, mặt mũi đỏ bừng, mắt cũng đỏ......Lính canh ngục nói nàng buổi sáng tựa như phát sốt, không ăn chút đồ ăn nào.

Kiều đại nhân ngược lại là có truyền đại phu, nhưng nghe nói đại phu tiến đến chữa bệnh bị nàng đạp ra ngoài......"
Mộ Bắc Yên thất thanh nói: "Nàng......Nàng rốt cuộc đã đi nơi nào?"
Mặt Cảnh Từ cũng trắng đi, "Nàng muốn báo thù cho Tiểu Lộc? Nàng nên đi tìm......"
Dĩnh Vương?
Kiều Lập?
Hay là......
Tiêu Tiêu ấn lấy vết thương suy nghĩ một lát, chợt nhảy dựng lên, kêu lên: "Khương Tham! Chỉ cần nàng còn có một tia lý trí, đi tìm sẽ là Khương Tham! Nàng phỏng đoán người giết Vương Tắc Sênh, là Phùng Đình Ngạc cùng Khương Tham! "
Phùng Đình Ngạc cùng Kiều Lập đều là tay sai của Dĩnh Vương, một người võ nghệ cao cường, một người theo người như mây, A Nguyên có tổn thương cùng bệnh bên người, muốn đối phó bọn hắn cũng không dễ dàng.
Nhưng Khương Tham là một trong các hung thủ án Chu Thực, lại bị A Nguyên nhận định là thủ phạm mưu hại Vương Tắc Sênh rồi giá họa cho nàng, hôm nay liên lụy Tiểu Lộc chết, nàng tự nhiên đầu tiên đi tìm nàng ta.
Báo thù, rửa oan, thậm chí bắt được người chủ sự sau lưng thật sự, cũng có thể từ chỗ Khương Tham tìm được đột phá.
Mộ Bắc Yên hít và một hơi, bước nhanh hướng ngoài cung rồi chạy đi.
Tả Ngôn Hi cuống quít kéo hắn, nói: "Bắc Yên, đừng gấp......A Nguyên võ nghệ cao siêu, dù có bệnh, Khương Tham cũng không phải đối thủ của nàng......"

Mộ Bắc Yên bị hắn kéo lấy, rốt cuộc không chịu nổi, quay người một quyền hung hăng đánh vào trên mặt hắn, kêu lên: "Mẹ kiếp huynh! A Nguyên cả người tổn thương bệnh tật còn mang thai ba tháng, con mẹ nó huynh còn Khương Tham Khương Tham, ngày hôm nay ta không lột da xà mỹ nhân của cô ta, con mẹ nó ta sẽ tính sổ với huynh!"
Tả Ngôn Hi thoáng ngừng một lát, lập tức mắt nổi đom đóm, chỉ cảm thấy người trước mắt thân ảnh như sáng ngời, Mộ Bắc Yên, Cảnh Từ tại trong khoảnh khắc liền đã biến mất.
Hắn cũng bất chấp vết thương trên mặt, bước nhanh đi theo ra ngoài.
Người hầu, thái giám sau đó cũng riêng phần mình chạy rời, dưới bóng liễu liền chỉ còn Trường Nhạc công chúa và Tiêu Tiêu.
Trường Nhạc công chúa hỏi: "Tiêu Tiêu, ngươi vừa rồi nghe được Mộ Bắc Yên nói cái gì sao?"
Tiêu Tiêu nói: "Tiểu Hạ Vương gia nói muốn lột da Khương Tham."
"Không phải, trước một câu."
"Con mẹ nó!"
"Con mẹ nó! Chính giữa câu kia, nói A Nguyên cái gì? Mang thai mấy tháng?"
"Ba tháng......"
Tiêu Tiêu rùng mình một cái, nhất thời cũng đã quên vết thương không khỏe, liền giơ vài ngón tay, "Tháng bảy, tháng sáu, tháng năm......"
Hắn nhảy người lên, cũng chạy ra khỏi cung.
Trường Nhạc công chúa kinh ngạc ở nguyên một chỗ vòng vo hai vòng, mới đi theo hướng phía ngoài chạy đi, "Chờ ta một chút......"
Lực chú ý hoàn toàn bị chuyện của A Nguyên hấp dẫn sau đó đi mất, ai cũng chẳng quan tâm chuyện của Lâm Hiền Phi, đương nhiên càng chẳng quan tâm lại đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân cái chết chính thức của hai tiểu cung nhân kia.
Gió đã bắt đầu thổi trên vạt bèo cuối cùng, lại có thể trong lúc lơ đãng mị chuyện chuẩn bị đã thành hoạ, có thể cát bay đá lấp, có thể che khuất bầu trời, thậm chí có thể mây mưa thất thường, điên đảo Càn Khôn......
-------------------------
Ngón tay A Nguyên nắm chặt dây cương, các đốt ngón tay vẫn như cũ bầm tím.
Có vết thương bị mài phá, đã rịn ra màu hồng hoặc chất lỏng màu vàng.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy đau đớn trên tay, thậm chí cũng không cảm thấy phần bụng cảm giác đau đớn.
Tiểu Lộc chết trong ngực nàng, sau khi buồn phiền giận dữ, phần bụng đã từng từng đợt đau nhức.
Chẳng qua là đau đã lâu rồi, liền dần dần chết lặng.
Tựa như giờ phút này, nàng phóng ngựa rong ruổi, cả người đều giống như chết lặng, nhưng trong đầu lại đặc biệt thanh tỉnh, thanh tỉnh hiểu được chính mình từ nơi nào đến, đi về nơi đâu, ý định làm gì.
Tiểu Hoài đã ở Đại Lý Tự trông coi một đêm, khó khăn phòng thủ đợi được tiểu thư đào thoát khỏi nhà giam, ngược lại phấn khởi cực kỳ, vui sướng mà kêu vang lên một tiếng, theo sát bên người A Nguyên, giương cánh bay liệng.
Nhưng lúc nàng đi đến nhà Đinh Thiệu Phổ, Khương Tham đã nghe được tin tức Lương đế hạ chỉ thả người, dĩ nhiên đã không còn thấy bóng dáng.
Chỗ góc cua, hai người áo xanh bị hon mê chóng mặt trên mặt đất, dẫn tới một đám người vây xem.
A Nguyên đã nhận ra hai người này là người ở Đoan Hầu phủ, lúc này tìm đến một chậu nước lạnh, chọn một tên trong đó dội nước từ trên đầu xuống, cầm lên vạt áo đối phương, quát hỏi: "Khương Tham ở đâu?"
Người nọ còn nhớ rõ nhiệm vị chính mình tới đây, miễn cưỡng hướng về phía con đường phía đông lúc nãy chỉ chỉ.
Phương hướng kia, A Nguyên lập tức đoán được Khương Tham xác nhận đã đi ra khỏi thành, giờ phút này hơn phân nửa còn chưa đi xa, liền mím môi tung người lên ngựa, hướng Tiểu Hoài nói: "Đuổi theo! Tiểu Hoài, chúng ta đuổi theo!"
Cánh của Tiểu Hoài trên không trung kéo dài độ cong, vang lên tiếng kêu lớn!.
Tóc dài của A Nguyên búi thành búi qua loa, trên mặt trên quần áo cách đêm đều là máu đen, hành tẩu như một cây hoa mạn đà la tím đen, mỹ mạo lạnh như băng lại sát khí lưu chuyển, giống như tuyệt sắc nữ quỷ theo cầu Nại Hà bên cạnh đi đến, làm cho người vừa thương vừa sợ, nhịn không được ngừng chân mà nhìn.
Sau đó, ngẫu nhiên liền có một hai người, lưu ý đến những giọt máu người nàng khi chạy nhỏ xuống.
Một giọt, hai giọt.
Máu tươi, đỏ thẫm, giống như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng.
-----------------------
Trường Nhạc công chúa rốt cuộc không biết võ nghệ, không tiếp tục đuổi theo đám người Cảnh Từ, đuổi tới nửa đường liền đi về hướng Tạ phủ, tìm Tạ Nham thương nghị sự tình trước mắt.

Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên đã đi qua Đinh gia rồi đuổi theo ra ngoài thành, dọc theo đường nghe ngóng hành tung A Nguyên, trọn vẹn đuổi theo ba bốn mươi dặm, vẫn còn truy tìm lúc nửa đêm.
A Nguyên một người một ưng, tuy gây chú ý, nhưng đã qua giờ hợi, liền trên đường đều hiếm có dấu chân người, làm sao thám thính tin tức của nàng?
Bốn người mặc dù chọn lấy ngựa tốt nhất, từ chạng vạng tối tìm đến nửa đêm, không có hạt cơm nào vào bụng, người bên ngoài vẫn còn có thể, Cảnh Từ khí sắc đã càng ngày càng không tốt, nhưng tay nắm dây cương vẫn một mực rất ổn, cũng không nửa điểm có ý lui bước.
Mộ Bắc Yên đã phát giác dưới tình thế cấp bách miệng đã nói hớ, ảo não một đường, tâm trí cũng náo loạn một đường.

Thấy Tiêu Tiêu, Tả Ngôn Hi thỉnh thoảng lưu ý trông xem động tĩnh của Cảnh Từ thế nào, nhân tiện nói: "Bốn người chúng ta là đại nam nhân đuổi một nữ nhân, có phải hay không có chút khoa trương? Đoan hầu, ngươi không phải đang bệnh ư? Tiêu Tiêu, ngươi bị Hoàng Thượng đạp mấy cước kia còn không có trì hoãn tới đây? Cũng không cần trở về nghỉ ngơi à?"
Tiêu Tiêu cười khổ, chỉ chỉ về phía trước, nói ra: "May mắn Ngôn Hi công tử ở đây......Không bằng đến tòa miếu thổ địa phía trước nghỉ ngơi một chút, lại để cho Ngôn Hi trước tiên khám và chữa bệnh cho Đoan hầu?"
Mộ Bắc Yên khinh thường nhướng nhướng mày, nói: "Các ngươi đều nghỉ ngơi đi đi, ta tiếp tục đi tìm A Nguyên."
Hắn giục ngựa muốn đi, Tả Ngôn Hi đã kéo dây cương của hắn, nói ra: "Bắc Yên, đề cũng mệt mỏi hồi lâu rồi, bây giờ nửa đêm canh ba, nhất thời cũng tìm không ra A Nguyên đi về phía nào, không bằng cùng nhau nghỉ một lát! Mấy chỗ trong phủ có lẽ đều đã nhận được tin tức, rất nhanh sẽ điều nhân thủ đến đây hỗ trợ.

Đến hừng đông mọi người tụ hợp, tìm người sẽ thuận tiện hơn nhiều!"
Mộ Bắc Yên nhấc bảo kiếm trong tay, viên minh châu to bằng ngón tay cái trên chuôi kiếm soi sáng ra mắt trái của Tả Ngôn Hi bị đánh đến bầm tím.

Hắn nói: "Buông tay! Có tin ta đánh mù mắt còn lại của huynh không?"
Tả Ngôn Hi còn chưa nói, Cảnh Từ đã nói: "Có đánh hay không không sao cả.

Hắn dù sao cũng mù rồi."
Tả Ngôn Hi nghẹn lời, Tiêu Tiêu cũng nhịn không được đồng tình nhìn hắn một cái.
Cẩn trọng săn sóc tỉ mỉ như vậy, còn có thể khiến cho chính mình bị chúng bạn xa lánh, cũng không hiểu được, nên nói hắn quá ngu xuẩn, vẫn là vị Khương Tham kia quá thông minh.
Cảnh Từ trào phúng xong, rồi lại che môi cố nén ho hai tiếng, vẫn nắm chặt dây cương, nói ra: "Đi thôi!"
Mộ Bắc Yên nghe tiếng hắn nói càng phát ra ám khí, trong không khí mơ hồ có mùi máu tươi di động, lại nhìn khí sắc dưới ánh trăng gần như trắng bệch đến trong suốt của hắn, do dự chốc lát, lười biếng nói: "Mà thôi, ta cũng khát lắm rồi, chúng ta hay là trước đi nghỉ một lát, uống miếng nước rồi nói sau!"

----------------------
Miếu thổ địa nhỏ ở miền quê chưa hẳn lạnh hơn bên ngoài bao nhiêu, mà lại còn rất nhiều muỗi.
Tiêu Tiêu tìm vài thanh củi xùng cây cỏ nửa ẩm ướt dẫn đốt, ý đồ xông khói để đuổi muỗi.

Nhưng muỗi tuy bị hun khói chạy không ít, Cảnh Từ cũng có chút bị sặc, đè ngực không nén được lại ho khan vài tiếng trầm thấp, sau đó liền lặng im mà ngồi ở góc tường, không nói một lời.
Mộ Bắc Yên hướng về phía bàn thờ thổ địa trong miếu cúi người hành lễ, mới vén liễu quần áo, lau mồ hôi trên mặt rồi uống vài ngụm nước, lại đi một vòng miếu thổ địa nhìn quanh.
Tả Ngôn Hi biết rõ mấy người cũng không yên tâm A Nguyên, ở bên trong nói ra: "Các ngươi không cần quá lo lắng, A Nguyên võ nghệ khá cao, Khương Tham lại không có ý tổn thương nàng, nếu thực sự động thủ, người thua thiệt cũng không phải A Nguyên.

"
Cảnh Từ đột nhiên nói: "Mộ Bắc Yên, nếu như ngươi đang rảnh rỗi, không bằng thay ta đánh thêm quyền còn lại nữa."
Mộ Bắc Yên nghe lời nói của Tả Ngôn Hi, lại có ý giải thích cho Khương Tham, cũng thực căm tức.
Nhưng Tả Ngôn Hi mặc dù không thay đổi bộ dáng tao nhã thanh dật thường ngày, nhưng mặt mày u sầu, dường như có nỗi thê lương thật sự lộ ra, đan vào không khí đêm hè hỗn độn, nỗi lo sợ thương cảm không nói ra được.
Vì vậy, Mộ Bắc Yên dù có vạn phần bất mãn, cũng không cách nào thật sự lại đi đánh hắn một quyền.

Hắn thở dài: "Nếu như đánh bất tỉnh, chẳng phải uổng công đau tay của ta?"
Tả Ngôn Hi chậm rãi tìm kiếm thuốc tùy thân mang theo có thể dùng, nghe vậy dừng một chút, quay đầu nhìn về phía bọn hắn, hỏi: "Các người.....! có phải hay không đều cho rằng ta thiên vị nàng, chẳng phân biệt được thị phi, không biết tốt xấu?"
--- đề lời nói với người xa lạ--- giờ hợi, ban đêm chín giờ đến mười một giờ, lại gọi người định, ý là đêm đã khuya, mọi người nghỉ ngơi rồi.

Thời cổ đợi cảnh tối lửa tắt đèn, nhà dân bình thường đã sớm chìm vào giấc ngủ, thời điểm này trên đường đương nhiên không người đi đường.