Lưỡng Thế Hoan

Chương 240





Tả Ngôn Hi đứng ở trước cửa chần chờ, Mộ Bắc Yên đã xông lên trước, một cước đá văng cửa khép hờ, lúc đang định chạy đi vào, đã nghe được phía trên sau cửa có âm thanh chuông lục lạc leng keng, thanh thúy kêu vang tại rừng trúc.
Tiêu Tiêu ở phía sau hô gấp: "Tiểu Hạ Vương gia, cẩn thận có độc xà hoặc độc khí!"
Nơi này nhìn như thế ngoại đào nguyên u tĩnh, nhưng bọn hắn còn nhớ rõ người thuyết thư đã chết dưới miệng độc xà, mà Đinh Tào cũng đã từng đến nơi Khương Tham ở tại Từ Tâm Am sau đó khi rời đi đã phát điên mà chết.
Với bọn hắn mà nói, Khương Tham này đích thật là nhân vật so với rắn rết còn đáng sợ hơn.
Mộ Bắc Yên mặc dù vô cùng lo lắng khó có thể bình an, bị Tiêu Tiêu nhắc nhở, khi đưa mắt nhìn lên, nhìn trong phòng bày biện trước mắt, lại không có một bóng người.
Phía trước bàn thờ đốt hương dây, khói đang lượn lờ di chuyển.
Hắn vội một tay đưa kiếm trước ngực, một tay che lại miệng mũi, đến hai bên trong phòng xem xét.
Một bên bếp nấu, bày biện một số nông cụ cùng củi gạo, bên kia thì là phòng ngủ, chất phác đơn sơ không khác nhà nông bình thường .
Nhưng Mộ Bắc Yên chạy vào phòng ngủ, mặc dù che miệng mũi, đều đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Hạ thấp mẳt, hắn đã nhìn thấy xiêm y trong giỏ trúc, trên mặt đất.
Quần áo màu tím nhăn nhúm, đầy máu đen cả cũ lẫn mới, lại phân biệt không ra chất vải mềm mỏng quý trọng, càng không nhận ra đường cắt may tinh tế, nhưng những ngày này Mộ Bắc Yên thường cùng A Nguyên làm bạn, liền có thể liếc nhận ra, đây chính là quần áo của A Nguyên.
Trong đầu hắn "ooong" một tiếng như muốn nổ tung, sớm đã buông tay che miệng mũi, lảo đảo tiến lên xiết chặt quần áo, nghẹn ngào nói không ra lời.
Cảnh Từ cũng đã nhảy vào, thân hình cũng bất ổn, nắm cửa đứng trước phòng ngủ, cúi đầu nhìn về phía đống quần áo dính máu, ánh mắt đã dựng lên, nhanh chóng vòng về phía nơi khác.
Lúc này, chỉ nghe được Tả Ngôn Hi tại ngoài cửa sổ hô lớn: "Tham Nhi, chạy mau!"
Mộ Bắc Yên hít vào, ném quần áo dính máu xuống, rút kiếm liền xông ra ngoài.
Cảnh Từ gấp kéo nói: "Mộ Bắc Yên!"
Mộ Bắc Yên mắt điếc tai ngơ, phất tay bỏ qua hắn.

Ngoài phòng, có nữ tử đang ôm một cái làn xuôi theo dòng suối nhỏ vội vàng đi tới, nghe được Tả Ngôn Hi gọi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thân hình yếu như cành liễu, tóc đen như mực nhuộm, mặt mày oanh tình u buồn, thanh tú cực kỳ, lại có áo tơ trắng theo gió bay lượn, trông càng thêm phong nhã, làm cho người ta thương tiếc, đúng là Khương Tham.
Đưa mắt nhìn thấy Tả Ngôn Hi, con ngươi nàng liền sáng lên, bình tĩnh dừng trên người hắn, đúng là không thể che giấu hết lưu luyến nhu tình, không thèm để mắt đến Mộ Bắc Yên tức sùi bọt mép bên cạnh.
Mắt thấy Mộ Bắc Yên cầm kiếm mà đi, Tả Ngôn Hi vội chạy lên trước cản trở, lại hướng Khương Tham hét to nói: "Đi mau!"
Khương Tham phảng phất không nghe thấy, vẫn mang theo giỏ trúc, ánh mắt một khắc chưa từng rời khỏi người Tả Ngôn Hi, chỉ trầm thấp nói: "Ngôn Hi, chàng đã đến rồi......"
Nhất thời cũng nghe không ra là vui mừng hay phiền muộn, chỉ thấy cặp mắt đen dịu dàng kia xuất hiện mảng hơi nước.
Mộ Bắc Yên càng bị Tả Ngôn Hi ngăn trở, càng cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm, thiên hạ không ai có thể hiểu, không nhìn ra vẻ đáng thương mị hoặc của nàng, liên tục xuất kiếm, bức lui Tả Ngôn Hi, lại đâm về Khương Tham.
Quân Vương luôn miệng nói: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......"
Hắn tự nhiên chẳng qua là không muốn để cho Mộ Bắc Yên cùng Tả Ngôn Hi động thủ, lại sớm đã đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Lân ra hiệu, bảo hắn mang theo mấy tên cấm vệ vây quanh phía sau, trước cắt đứt đường lui của Khương Tham.
Khương Tham biết chút võ nghệ, nhưng đến cùng thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, căn cơ nông cạn, Mộ Bắc Yên thịnh nộ mà đến, nàng há lại có thể đối thủ? Qua mấy chiêu, liền đã chật vật không chịu nổi, cái làn trong tay đưa ra ngăn cản đã bị chém thành hai nửa, vật bên trong rơi đầy ra đất, nhưng là chút ít dược thảo vừa hái về.
Tả Ngôn Hi thấy nàng không địch lại, lại đã vượt lên đến đây, ngăn lại Mộ Bắc Yên, hô lớn nói: "Bắc Yên, đệ thật đúng muốn lấy mạng nàng ư?"
Mộ Bắc Yên cười lạnh nói: "Không lấy mạng của nàng ta, chẳng lẽ còn học huynh thương hương tiếc ngọc, dung túng nàng ta lần nữa hại người ư? Dùng mạng đền mạng, đạo lý hiển nhiên!"
Kiếm của hắn sát qua cánh tay trái Tả Ngôn Hi, làm tay áo rách ra một đường, nhanh chóng nhằm hướng chỗ hiểm trước ngực Khương Tham.
Chứng cớ vô cùng xác thực, đang ở trước mặt Cảnh Từ cùng Quân Vương, hắn liền chém chết Khương Tham ngay tại chỗ, cũng không sợ chặt đứt vây cánh của Dĩnh Vương.
Tả Ngôn Hi sắc mặt trắng bệch, mắt thấy Khương Tham hành động chậm chạp, khó né tránh một kiếm này, chợt hắn vội vàng lùi lại hai bước, lần nữa ra sức kéo Khương Tham ra.
Mộ Bắc Yên giận dữ biến chiêu, mũi kiếm lại lần nữa như như rắn độc đánh úp về phía Khương Tham, muốn chấm dứt ác nữ bên Tả Ngôn Hi.
Mắt thấy kiếm ra như điện, muốn giết Khương Tham ngay lập tức dưới thân kiếm, bóng trắng bên cạnh chợt nhảy ra, nhanh chóng đẩy nàng ra, ngăn cản trước kiếm.
Mộ Bắc Yên cõi lòng phẫn hận, một kích toàn lực, không lưu lại chút nào chỗ trống, lại không kịp rút tay, bảo kiếm sắc bén nháy mắt đâm xuyên qua bóng trắng.

Lòng hắn biết không ổn, cuống quít cất kiếm nhìn kỹ, đã thất thanh kêu lên: "Ngôn Hi!"
Tả Ngôn Hi không mang theo binh khí, hoàn toàn không kịp cứu người.

Cuối cùng ra sức nhảy lên, đẩy Khương Tham ngã trên mặt đất, lại dùng lồng ngực của mình nghênh hướng bảo kiếm của Mộ Bắc Yên.
Ngã trên đất, áo trước ngực hắn đã nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Sắc mặt hắn trắng bệch, lấy tay che miệng vết thương, vẫn cố gắng đẩy kiếm đứng dậy, nhìn về phía Khương Tham.
Khương Tham bị hắn đẩy mạnh, sớm đã ngã nhào trên mặt đất.

Nàng cuống quít ngồi dậy, quay đầu nhìn Tả Ngôn Hi, lập tức thê lương kêu to, thả người nhào tới.
Tả Ngôn Hi thấy Khương Tham không việc gì, lúc này nhẹ nhàng thở ra, khóe môi lại có một tia an ủi vui vẻ.
Bảo kiếm của Mộ Bắc Yên đã rơi xuống trên mặt đất, nhìn Tả Ngôn Hi ngã xuống đất, nhất thời dường như đang nằm mơ.
Ngược lại là Quân Vương trước hết kịp thời phản ứng, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, hướng Hoàng Phủ Lân hét to nói: "Có thuốc trị thương hay không? Nhanh, nhanh cầm thuốc trị thương đến!"
Cảnh Từ, Tiêu Tiêu nghe được bên ngoài thanh âm không đúng, mới từ trong nhà gỗ đuổi ra, thấy thế cũng quá sợ hãi, chạy nhanh lên đến, vội hỏi: "Sao lại thế này?"
Cảnh Từ bệnh lâu thành quen, cũng biết chút ít y lý, đi phía Tả Ngôn Hi nhìn kĩ, vừa nhìn khuôn mặt đã lại chuyển sang xám trắng.

Hắn nhìn thanh kiếm nhuốm máu của Mộ Bắc Yên rơi trên đất, đè nặng nộ khí quát khẽ nói: "Ngươi điên rồi!"
Tả Ngôn Hi cố hết sức mà thở phì phò, nói ra: "A Từ, đừng......Đừng trách Bắc Yên.


Hắn muốn giết Tham Nhi, bọn họ thậm chí cũng muốn giết Tham Nhi.....Kỳ thật cũng không sai.

Là ta sai rồi, cuối cùng, đều là lỗi của ta.

Tham Nhi chỉ là muốn ở bên ta....Là ta vô năng, không thể thay nàng phân ưu, làm cho nàng ngay từ đầu đã vạn kiếp bất phục, càng chạy càng xa......"
Khương Tham đã lảo đảo vọt tới hắn trước mặt, tay run rẩy rút từ túi bên hông ra vài cây kim châm, hướng mấy chỗ huyệt vị của hắn, muốn cầm máu kéo dài tính mạng cho hắn.
Tả Ngôn Hi cầm chặt tay của nàng, thở dài: "Ta và nàng đều là đại phu, có thể cứu, không thể cứu, đều nên rất rõ ràng.

Không ai không công hao phí tâm thần."
Khương Tham ngơ ngác nhìn máu tươi tuôn ra càng nhiều trên ngực hắn, kim châm trong tay rơi xuống bụi bậm.
Nàng duỗi ra đôi tay trắng bệch, nắm ở cổ hắn, nghẹn ngào nói: "Vạn kiếp bất phục là chuyện của ta......chàng đêm trước tìm ta, không phải đã nói với ta, chàng không cần nữ tử rắn rết như ta, sẽ không đi gặp ta, sẽ không quan tâm ta......Sống chết của ta, sớm nên cùng chàng không quan hệ.

Chàng lại đây tìm ta làm cái gì? Chàng lại đây giúp ta làm cái gì?"
Tả Ngôn Hi nói: "Ngốc nghếch, ta trách nàng không nghe ta khuyên, càng chạy càng xa, mới nói những lời kia với nàng.

Huống chi ta chỉ một lần nói không cần nàng, nhưng đã vô số lần cần nàng......nàng tự nhiên vẫn là thê tử của ta."
Mọi người mới biết sau khi Vương Tắc Sênh bị hại, Tả Ngôn Hi phát hiện khuyên tai của Khương Tham, âm thầm đi tìm Khương Tham xác thực, từng cùng Khương Tham lớn tiếng cãi nhau một trận, thậm chí bởi vậy tan vỡ.
Chẳng qua là dù khác nhau thế nào, vẫn như cũ không bù đắp được thâm tình dài dằng dặc của hai người.


Cảnh Từ, Mộ Bắc Yên bởi vì Khương Tham trách cứ Tả Ngôn Hi, Tả Ngôn Hi vẫn như cũ cố chấp bảo vệ, không tiếc bất hoà với huynh đệ cùng hảo hữu, mà tính mạng Khương Tham gặp nguy, hắn càng dùng mạng mình chứng minh vợ chồng tình thâm, không rời nửa bước.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Từ, đáy mắt đã nhịn không được mà phiền não.
Hắn nói khẽ: "Bắc Yên, A Từ, ta hiểu được các người tức giận ta......Tức giận ta là đồ ngu xuẩn, thị phi chẳng phân biệt được.

Vẫn cầu xin hai người, hay là dùng mạng của ta đổi lại, bỏ qua cho Khương Tham lần này?"
Mộ Bắc Yên còn muốn mắng hắn hồ đồ ngu xuẩn, vì mĩ nhân rắn rết này mà mất cả một đời.

Hắn nhìn khí sắc Tả Ngôn Hi càng ngày càng xám trắng, giọng nói ương ngạnh như bị đút sợi bông, không nói nổi ra lời.
Khương Tham đã ôm Tả Ngôn Hi càng chặt, ôn nhu nói ra: "Đồ ngốc, chàng mới ngốc......Ta thiếu cái gì ta từ trước đến nay biết rõ, thiếu mạng cũng không cần chàng trả.

Ta thiếu nợ chàng quá nhiều, cũng chỉ muốn trả cho chàng.

Trên đời này tất cả tính mạng cộng lại, cũng không bằng tính mạng của chàng."
Tả Ngôn Hi thở dài: "Nàng ở kiếp này, bị bao nhiêu ốm đau tra tấn.

Người bên ngoài không biết, ta rất rõ ràng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng vô số lần đau khổ vì ốm đau, cuống họng đau đớn còn cắn răng chống đỡ......Nhiều năm như vậy, nàng không phải sống ở nhân thế, là sống ở địa ngục....!Nếu như giết người hại người đều có báo ứng, nàng sớm đã gặp đủ rồi! Nếu còn không đủ, còn lại bao nhiêu báo ứng, ta đều nhận!"
Hắn nhìn Cảnh Từ, cũng không che dấu cuối cùng đau thương cùng khẩn cầu, "A Từ, buông tha nàng được không? Được không? Nàng còn nợ gì, ta chết trả lại hết cho huynh, còn cả Tắc Sênh quận chúa, được không?"