Trong yến tiệc cung đình, các nữ gia quyến mồm năm miệng mười thay nhau nói xấu chồng. Để làm thân với các vị phu nhân, ta giơ tay áo lên bắt đầu chấm chấm nước mắt.
"Mấy người vẫn chưa thảm bằng ta đâu. Đêm tân hôn, tên chồng tệ bạc kia của ta ấy vậy mà lại để ta phòng không gối chiếc..."
"Ngày nào hắn cũng nói hắn có việc bận, không biết hắn có ra ngoài làm việc mờ ám gì hay không nữa?"
"Chẳng những thế, hắn còn hy vọng ta chết nữa kìa…"
Nghe đến đây, vẻ mặt của các vị phu nhân đều thay đổi một cách chóng mặt.
Ta chuẩn bị tiếp tục thêm mắm dặm muối thì đột nhiên cổ áo sau của ta bị xách lên, khi quay đầu lại thì mặt đối mặt với vị Nhiếp Chính vương mặt đen như than kia.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, bác bỏ tin đồn ngay tại chỗ:
"Nếu bổn vương nhớ không lầm, đêm tân hôn, không phải phu nhân muốn ăn hồ lô đường ở cửa hàng chỗ thành tây, một hai bắt bổn vương đi mua sao?"
"Đêm nào bổn vương cũng về phủ, có làm gì mờ ám bên ngoài hay không lẽ nào phu nhân không biết à?"
"Còn nữa, điều bổn vương nói là lời âu yếm! Sinh đương cùng khâm, chết cũng cùng huyệt, chỉ nguyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân!"
Năm thứ ba sau khi thành hôn với Quý Bùi Khanh, cuối cùng ta cũng nhận được thiệp mời tham dự yến tiệc mùa hè trong cung.
Nha hoàn Phương Nhi của ta mừng hết biết, lôi tất tần tật toàn bộ trang sức quý báu trong kho ra: “Tốt quá! Cuối cùng cũng có người chịu chơi với Vương Phi rồi!!!”
Ta: “……”
Quý Bùi Khanh là Nhiếp Chính Vương của Đại Kỳ, theo lý mà nói, khi hai ta thành hôn thì các phu nhân tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành phải chạy ngay đến lấy lòng ta mới đúng.
Nhưng mà nó lạ lắm……
Ba năm nay, ta không hề nhận được gì dù là một tấm thiệp mời vậy nên cũng chẳng thân quen được với ai hết.
Vì vậy ta nhất định phải tham dự yến tiệc trong cung lần này!!!
Thay xong bộ xiêm y gấm hoa lộng lẫy chuyên dùng đi dự tiệc, ta tới thẳng hoàng cung.
Yến tiệc được tổ chức tại Ngự Hoa Viên. Quý Bùi Khanh chắc là lại bị nhóc Hoàng Đế bám càng rồi, ta không nhìn thấy hắn.
Ta vừa ngồi xuống một bàn ở dãy đầu thì phu nhân nhà Thái Phó ở bên cạnh đã nở một nụ cười duyên dáng quý phái bắt chuyện: “Chắc hẳn ngài là phu nhân của Nhiếp Chính Vương nhỉ? Lúc nào phu quân nhà ta cũng khen ngài và Nhiếp Chính Vương ân ái lắm.”
Ta mỉm cười, bắt đầu khen xã giao: “Ta có nghe Nhiếp Chính Vương kể qua về hoạn nạn mấy cũng khó mà chia lìa của phu thê nhà Thái Phó.”
“Đâu ra?” Phu nhân Thái Phó thở dài nói: “Toàn tử tế cho thiên hạ xem thôi.”
Ta ngơ ngác: “Hả?”
Phu nhân Thái Phó nhíu mày bắt đầu phàn nàn: “Lão nhà ta nạp tận mấy vị di nương, chẳng có má nào chịu thua má nào, ầm ĩ suốt ngày làm ta đau cả đầu!”
“Lão nhà ta thì hèn không chịu được.” Nghe thấy có dưa để buôn, phu nhân quan Thị Lang xáp lại gần: “Ở trên triều lão ý bị người ta bắt nạt xong chỉ biết về ức hiếp người nhà! Ta cáu đến mức muốn bỏ lão ý luôn!!!”
Phu nhân Thái Phó bốc một nắm hạt dưa đưa cho phu nhân Thị Lang: “Đâu ra nhiều đàn ông tốt như Nhiếp Chính Vương được? Tạm chấp nhận sống qua ngày thôi chứ sao.”
Phu nhân Thị Lang nhìn ta đầy hâm mộ: “Ngưỡng mộ Vương Phi có được phu quân chung thủy như Nhiếp Chính Vương ghê.”
Ta: “…”
Chớp chớp mắt, ta đột nhiên cảm thấy bản thân không có tiếng nói chung với bọn họ cho lắm.
Nhưng hình như hôm nay ta vào cung là để làm thân với các chị em bạn dì mà nhỉ…
Ta lập tức giơ tay áo lên chấm chấm khóe mắt: “Nói thật, mấy người còn chưa thảm bằng ta đâu…”
Hai vị phu nhân sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn qua ta.
Ta nức nở, bắt đầu giả vờ đáng thương:
“Đêm tân hôn, gã phu quân tệ bạc kia của ta thế mà để ta một mình trông phòng, chăn đơn gối chiếc…”
“Ngày nào hắn cũng kêu bận, không biết bận việc đao to búa lớn thật hay là ra ngoài lêu lổng trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai vị phu nhân, ta sụt sùi: “Hơn nữa, hắn còn mong ta chết sớm ấy chứ…”
“Thế cơ!” Phu nhân Thị Lang kinh ngạc che miệng.
Phu nhân Thái Phó đã trải nhiều sự đời nhưng chưa gặp trường hợp nào ghê gớm như vậy. “Gã Nhiếp Chính Vương này cũng quá đáng thật!!!”
Ta gật đầu như bổ củi, chuẩn bị tiếp tục thêm mắm dặm muối.
Vừa mở miệng chưa kịp phát ra tiếng nào đã bị tóm gáy ngay tại trận, hương mực quen thuộc tràn tới từ sau lưng.
“Sao bổn vương không biết chính mình lại độc ác vô tình như vậy nhỉ?”
Ta quay đầu, bắt gặp ngay ánh mắt khó đoán không rõ đang vui hay đang giận của Quý Bùi Khanh.
“Nếu bổn vương nhớ không lầm thì chuyện đêm tân hôn không phải là do phu nhân muốn ăn kẹo hồ lô của cửa hàng phía tây kinh thành nên nằng nặc đòi bổn vương đi mua à?”
Lời kịch bi thương mà ta mãi mới ấp ủ đủ cảm xúc nháy mắt tắc giữa cổ họng.
Quý Bùi Khanh khẽ hừ một tiếng, vén vạt áo ngồi luôn bên cạnh ta tiếp tục nói: “Đêm nào bổn vương chẳng về phủ, có lêu lổng hay không phu nhân không biết ư?”
Phu nhân Thái Phó và phu nhân Thị Lang dạt sang bên, trầm tư.
Quý Bùi Khanh siết chặt eo ta: “Còn nữa, rõ ràng là bổn vương nói lời âu yếm chứ rủa nàng bao giờ! Sinh thời cùng chăn, chết cũng cùng huyệt, chỉ nguyện làm một đôi uyên ương trọn đời trọn kiếp.”
“Phu nhân chớ nghe nhầm.”
2
Tên Quý Bùi Khanh này sao xuất quỷ nhập thần quá vậy!!?
Ta chột dạ cười trừ: “Ha ha ha ha… Vương Gia tới sớm thế…”
“Ha.” Quý Bùi Khanh bất mãn bóp bóp eo ta. “Bổn vương mà muộn thêm chút nữa e rằng thanh danh trong triều của ta bị nàng bôi nhọ không còn gì mất.”
Ta: “…”
Quý Bùi Khanh nhã nhặn gật đầu với hai vị phu nhân:
“Để hai vị chê cười rồi, phu nhân nhà ta lần đầu tham gia yến tiệc nên có hơi bồn chồn, nói năng không lựa lời. Xin lượng thứ.”
“Không sao không sao…”
Hai người vội vàng xua tay, lặng lẽ di chuyển về vị trí ban đầu.
Lần đầu tiên thử kết bè kéo cánh với các phu nhân: K.O*.
(*K.O: viết tắt của knock out hạ đo ván)
Ta chột dạ cúi đầu và cơm.
Quý Bùi Khanh liếc ta một cái, có lẽ chưa hết bực mình nên lại thì thầm khe khẽ bên tai ta:
“Về phủ nhớ phải giải thích rõ ràng cho bổn vương.”
Ta: “…”
Ừm, ta cúi đầu và cơm càng nhanh.
Yến tiệc kết thúc.
Quý Bùi Khanh bị các đại thần khác gọi đi bàn chuyện triều chính. Hắn bảo ta đợi ở Ngự Hoa Viên một chút, chờ hắn xong việc thì cùng về.
Đồ dùng trong yến tiệc đã được dọn sạch trơn, ta ngồi xổm một góc đếm các loại hoa.
“Đẹp không?” Một giọng nói nũng nịu vang lên từ phía sau.
Ta không hề nghĩ ngợi gì đáp lại: “Đẹp, cây mẫu đơn này lộng lẫy quá.”
“Hừ, mẫu đơn là vua của các loài hoa, đương nhiên là phải lộng lẫy hơn loại hoang dã xứ Tây Bắc như ngươi rồi.”
Ta sửng sốt, đứng dậy ngoái đầu nhìn lại.
Người trước mặt mặc y phục gấm, môi đỏ má hồng rực rỡ vô cùng.
Ta biết người này, Tề Oanh Oanh, lúc nãy ngồi ở vị trí Trưởng Công Chúa đối diện ta.
Khi ta cúi đầu và cơm, nàng ta vẫn luôn nhìn ta rất hằn học làm ta còn tưởng là mình ăn nhiều quá, thì ra là cố ý bới móc à.
Tề Oanh Oanh đánh giá ta từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng cười một tiếng.
“Chả phải bỗng dưng mà bảo phong thuỷ của kinh thành có tác dụng nuôi dưỡng rất tốt nhỉ? Ba năm thôi mà ngay cả một đứa lỗ mãng đến từ vùng Tây Bắc mà cũng có thể biến thành trắng trẻo nõn nà.”
Mở mồm Tây Bắc ngậm miệng đứa lỗ mãng, chói tai quá đi.
Đúng là ta sinh ra trong gia đình không quyền không thế ở một huyện nhỏ vùng Tây Bắc cách đây ngàn dặm sau đó mới gả đến đất kinh thành này thật.
Năm đó Tề Oanh Oanh hết sức ái mộ Quý Bùi Khanh nhưng lại bị ta ăn chặn chiếm chỗ trước.
Ba năm trôi qua, cuối cùng nàng ta cũng bắt được cơ hội để trào phúng ta đây mà.
Ta trưng ra nụ cười phúc hậu và vô hại: “Công Chúa, nhắc nhở chút nha, ngài nên gọi ta là cữu mẫu*.”
(*mợ)
Quý Bùi Khanh là đệ đệ ruột của Tiên Hoàng Hậu, là cữu cữu của đương kim Hoàng Đế.
Dựa theo tôn ti trật tự thì dù Tề Oanh Oanh không phải tỷ tỷ ruột của Hoàng Đế nhưng vẫn nên gọi ta là cữu mẫu theo Hoàng Đế.
Nghe vậy, Tề Oanh Oanh nghẹn giọng, tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Quý Bùi Khanh không hề yêu ngươi, sớm muộn gì chàng cũng sẽ bỏ ngươi!”
Ta hơi nhướng mày, tiếp tục chọc dao vào vết thương của nàng ta: “Hiện tại chưa bỏ còn gì? Gọi đi nghe xem nào?”
3
Tề Oanh Oanh giận đến giơ tay định tát ta.
“Nói không sai.” Long bào màu vàng đi đến gần, Hoàng Đế cao giọng. “Tỷ nên gọi là cữu mẫu theo trẫm.”
Động tác của Tề Oanh Oanh cứng đờ. Nàng ta nhìn Hoàng Đế rồi lại nhìn ta, cuối cùng tức giận vung tay áo bỏ đi.
Xem dáng vẻ chịu thiệt đó, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hoàng Đế nói với ta: “Trẫm thấy ngươi thích cây mẫu đơn này, lát nữa trẫm sai người đào lên cho ngươi gói mang về nhé.”
Hoàng Đế tên Tề Chiêu, mới mười ba tuổi nhưng đã cao hơn ta nửa cái đầu.
Tề Chiêu cười sáng lạn: “Nói đến mới nhớ đây là lần đầu tiên trẫm gặp ngươi trong cung đó!”
Ba năm nay Tề Oanh Oanh cố tình không mời ta vào cung, Quý Bùi Khanh cũng quản lý Hoàng Đế vô cùng khắt khe nên đúng là giờ ta mới được gặp Thiên Tử nước Đại Kỳ này.
Nghe nói lúc trước Tề Chiêu là thằng nhóc mít ướt ngày nào cũng khóc nhè.
Bỗng dưng tình thương của mẹ dâng lên dạt dào, ta cười cười: “Sao Hoàng Thượng lại bênh ta mà không đứng về phía tỷ tỷ của mình thế?”
“Tề Oanh Oanh do Tiệp Dư* sinh chứ đâu phải Mẫu Hậu của trẫm.” Tề Chiêu khẽ hừ một tiếng. “Mỗi ngày không làm được việc gì có ích, chỉ biết Nhiếp Chính Vương Nhiếp Chính Vương, trẫm nghe đến đau cả tai.”
(*một cấp bậc phi tần)
Ta phì cười.
Tề Chiêu lại nhìn ta: “Tuổi của ngươi cũng đâu có hơn trẫm bao nhiêu, hay trẫm gọi ngươi là Tri Tri tỷ nhé?”
“Hả?” Ta ngơ ngác chớp chớp mắt. “Không gọi cữu mẫu à?”
Tề Chiêu lại khẽ hừ một tiếng: “Lão già Thái Phó chỉ biết bắt bẻ cữu cữu thôi. Khổ cho ngươi, nếu không phải ông ta làm khó dễ thì các ngươi cũng không cần dính vào nhau.”
“Trẫm cũng không cần gọi ngươi là cữu mẫu.”
Thấy ta sững sờ, Tề Chiêu lại giải thích thêm: “Không phải trẫm ghét ngươi, trẫm chỉ thấy ấm ức thay ngươi thôi.”
Ta cười nhạt: “Không có gì ấm ức cả.”
Quý Bùi Khanh cưới ta là do bị ép.
Năm đó hoàng cung rơi vào loạn lạc, toàn bộ hoàng thất chỉ có trưởng nữ Tề Oanh Oanh và Tề Chiêu đang nằm trong tã lót là còn sống sót.
Khi triều đại trước còn hưng thịnh, Hoàng Đế bấy giờ lo ngại thế lực của thân thích nhà Hoàng Hậu phát triển quá lớn mạnh nên phái Quý Bùi Khanh, lúc ấy chỉ là một thiếu niên, ra biên cương vùng Tây Bắc.
Mãi đến ba năm trước đây có chính biến, Quý Bùi Khanh tức tốc chạy về kinh thành, thẳng tay thanh trừng quân nổi loạn trong triều rồi tự mình ngồi lên vị trí Nhiếp Chính Vương mới ổn định được triều đình.
Nhưng một nhóm đại thần do Thái Phó cầm đầu cứ khăng khăng đòi hắn phải chứng minh bản thân không tơ tưởng đến ngai vàng mới chịu.
“Mọi người đều biết Trưởng Công Chúa ái mộ ngươi, nhưng nếu ngươi cưới nàng thì khó đảm bảo trong tương lai con ngươi không ảo tưởng ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế.”
“Nhiếp Chính Vương chỉ có thể trợ giúp Hoàng Đế đến khi ngài thành niên, không được phép dính dáng đến bất kỳ thế lực nào trong kinh thành.”
“Chi bằng chọn một cô nương biết chút chữ nghĩa ở Tấn Thành vùng Tây Bắc để cưới, trấn an các quan lại trong triều một chút.”
Quả thực là cãi chày cãi cối, ngụy biện chằng màng lý lẽ, không công bằng với Quý Bùi Khanh chút nào.
Nhưng lúc ấy hắn không hề do dự, chỉ nói: “Được.”
Tấn Thành vùng Tây Bắc vừa nghèo vừa lạc hậu, chẳng được mấy người biết chữ.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng ta.
4
Ta lại nghĩ vẩn vơ rồi.
Tề Chiêu duỗi tay quơ quơ trước mặt ta, cười. Hai cái răng nanh rất đẹp.
“Tri Tri tỷ, trẫm muốn nhờ tỷ giúp một chút.”
Ta tỉnh táo lại: “Cái gì?”
Tề Chiêu chớp chớp mắt: “Thì mấy thứ Tri Tri tỷ lén lút làm ấy, hợp tác với trẫm đi, thấy sao?”
Nhìn nụ cười giảo hoạt của Tề Chiêu, khóe miệng ta cứng đờ.
Mấy năm nay ta nỗ lực kiếm tiền ở kinh thành, có mấy cửa hàng doanh thu không tồi, nhưng sao Hoàng Đế biết được vậy?
Tề Chiêu sát lại gần, tiếp tục đưa ra lợi ích: “Hợp tác cùng trẫm lãi lắm đấy.”
“Nếu tỷ không thích cữu cữu thì đợi ít nữa thời cơ chín muồi, trẫm sẽ phê chuẩn cho hai người hòa ly.”
Ta ngập ngừng: “Hoàng Thượng…”
“Yên tâm!” Tề Chiêu mỉm cười như đã định liệu trước. “Tuy hiện tại trẫm vẫn đang bị cữu cữu quản lý, nhưng theo thời gian, nhất định trẫm sẽ vùng dậy!”
“Đến lúc đó, kể cả trẫm muốn đi ngược luân thường mà cưới tỷ thì cữu cữu cũng không dám nói một chữ ‘không’!!!”
Ngay tức khắc, Tề Chiêu bị tóm cổ xách lên.
Mặt Quý Bùi Khanh không có biểu cảm gì: “Hở? Thế cơ?”
Ta che mặt, hôm nay đúng là không phải ngày lành, nói xấu sau lưng toàn bị bắt quả tang…
Tề Chiêu nuốt nuốt nước miếng, cười đến là nịnh nọt: “Cữu cữu, hôm nay ta học xong rồi, tấu chương cũng phê xong luôn.”
“Hôm nay học thuộc ‘Quốc Sách’, mai kiểm tra.”
Tề Chiêu gật đầu như bổ củi, nhanh như chớp chạy về Ngự Thư Phòng.
“Chàng không cần ở lại trong cung giám sát Hoàng Đế học à?”
“Không cần.” Quý Bùi Khanh cười nhạt một tiếng. “Để có người khỏi bịa đặt bổn vương lêu lổng.”
Ta: “……”
Vẫn còn nhớ luôn?
Trước đây sao ta không phát hiện thằng nhãi này thù dai như vậy nhỉ???
5
Lên xe ngựa, ta ngồi nghiêm chỉnh.
Quý Bùi Khanh ngồi bên cạnh ta, ngón cái xoa xoa đốt tay của ngón trỏ, không biết đang nghĩ gì.
Đầu óc ta nhão như hồ dán, hậm hực mở miệng: “Lúc ấy chính là…Bọn họ đều đang kể xấu phu quân nhà mình, ta mà khen Vương gia thì lại có vẻ tiểu nhân đắc chí quá…”
Quý Bùi Khanh liếc ta một cái: “Hử? Thật không?”
“Thật ha ha ha.” Ta cười gượng gạo, tiếp tục nịnh nọt. “Lại nói, ta mà thân thiết được với bọn họ thì cũng san sẻ được chút đỉnh cho Vương gia mà…”
Sắc mặt Quý Bùi Khanh hơi dịu xuống: “Hôm nay sau yến hội Trưởng Công Chúa tới tìm bổn vương nói chút chuyện.”
Tề Oanh Oanh?
Hứng thú của ta bị khơi lên: “Nói gì đó?”
Quý Bùi Khanh hơi nhíu mày: “Nói nhớ ân cứu mạng của bổn vương năm xưa mà chưa thể báo đáp gì gì đấy, còn bảo trong kinh thành có phu nhân nhà kia khuyên đã cập kê thì nên gả đi nhưng mình không thích những người ấy.”
Ta nhướng mày, mấy lời này đều ngầm ám chỉ muốn lấy thân báo đáp phu quân ta.
Chẳng trách Tề Oanh Oanh thấy ta thì nói năng như nuốt phải pháo vậy.
Tầm mắt của Quý Bùi Khanh quét về phía ta, không vui: “Phu nhân không ghen ư?”
“Ghen á?” Ta khó hiểu. “Chàng muốn bỏ ta để cưới Tề Oánh Oánh?”
Quý Bùi Khanh càng nhíu chặt mày: “Sao thế được?”
Ta kinh ngạc che miệng: “Má ơi, chẳng lẽ chàng muốn lêu lổng với ả sau lưng ta?”
Quý Bùi Khanh nghiến răng nghiến lợi: “…”
“Mỗi ngày phu nhân toàn nghĩ cái gì trong đầu vậy!”
Ta yên tâm vỗ vỗ ngực: “Thế thì ta đây ghen cái gì?”
Quý Bùi Khanh: “…”
Tâm hồn buôn dưa đã cháy lên sao có thể dễ dàng dập tắt, ta nhích lại gần hắn: “Rồi Vương Gia trả lời Trưởng Công Chúa thế nào?”
“Bổn vương sửa sai cho nàng ta một chút, dựa theo tôn ti trật tự nên gọi ta là cữu cữu.”
Ta: “…”
Thằng nhãi này cũng là thẳng thắn khó ai bằng…
Xe ngựa vòng đến phía tây kinh thành.
Quý Bùi Khanh mua hai que kẹo hồ lô cho ta.
Kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, rất giống vị kẹo hồ lô ở Tấn Thành.
Ta thỏa mãn cắn một miếng, liếc trộm Quý Bùi Khanh ngồi bên cạnh một cái, chợt nghĩ đến trò cười đêm tân hôn.
Tuy rằng ta tự mình chấp nhận thành thân nhưng lúc ấy ta mới vừa cập kê chưa lâu đã phải gả đi xa quê hương.
Vì thế trong đêm tân hôn, ta uống say ôm chầm lấy Quý Bùi Khanh vừa bước vào phòng gào khóc, đòi ăn kẹo hồ lô ở Tấn Thành.
Đám thị vệ chạy hơn nửa cái kinh thành cũng chưa tìm ra khẩu vị quen thuộc, ta càng gào mồm khàn cả giọng.
Quý Bùi Khanh hết cách, đành phải tự mình cưỡi ngựa phi đến phía tây kinh thành, dựng chủ quán vừa ngả lưng nghỉ ngơi dậy làm cho ta hai que kẹo hồ lô.
Điều quan trọng là, đợi ta ăn xong kẹo hồ lô, Quý Bùi Khanh đang chuẩn bị vô cùng quân tử mà ngủ dưới đất thì…
…ta còn không quên cầm tranh dành cho người trưởng thành đè lên hắn: “Chưa làm chuyện chính, không được ngủ!”
Sau đó…
Ta che mặt hít sâu, mỗi khi nghĩ đến trò cười đêm tân hôn thì ngón chân ta đều có thể đào ra cả tòa cung điện*.
(*trạng thái xấu hổ đến mức ngón chân co ra rụt lại như đang đào đất)
Nhưng Quý Bùi Khanh như kiểu đã quên hết mấy chuyện mất mặt đó, không hề đề cập tới nửa chữ mà chỉ cách dăm ba bữa lại vòng sang phía tây mua cho ta hai que kẹo hồ lô.