Nhờ có lời cát ngôn của chủ quán, còn chưa đi đến cổng Quách Trang, Thương Lộ Lộ đã biến thành con ma men, ôm cây ói mửa một hồi, vất vả lắm mới bò đến cổng Quách Trang, ngồi trên bậc cầu thang không chịu đi tiếp nữa.
A Bảo không ngờ rượu này có tác dụng chậm mạnh đến vậy, đành phải đi vào một mình.
Đối với người bình thường, tham dự minh hôn ít nhiều cũng có chút không may mắn, cậu vào Quách Trang thì thấy trưởng thôn gọi từng người khênh kiệu đến đưa phong bì cho họ, bản thân cũng nhận được một cái, sờ độ dày của phong bì trắng chắc cũng khoảng sáu trăm tệ, có lẽ là bỏ vốn gốc ra.
Giờ lành đã đến, đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống mà khởi hành.
A Bảo ra cửa tìm Thương Lộ Lộ, phát hiện cô ngồi dựa vào trong góc, trên đầu còn chùm một tấm khăn voan đỏ như khăn đội đầu của cô dâu xuất giá. Cậu duỗi tay muốn vạch tấm khăn, đột nhiên một trận gió nổi lên, thổi bay tấm khăn đỏ xuống trước.
A Bảo giơ tay làm hình OK quơ quơ trước mặt cô: "Có mấy ngón tay?"
Thương Lộ Lộ nói: "Năm ngón."
"Em say rồi, ba ngón thôi."
"Năm ngón mà, hai ngón kia gập nhưng vẫn còn trên tay."
A Bảo: "... Được, là anh say."
Đội ngũ đón dâu đi đằng trước, hai người đàn ông cao lớn cầm đèn lồng giấy điêu khắc chậm rãi đi đầu. Theo như giải thích trong thôn, cầm đèn lồng có hai mục đích, một là chiếu sáng cho người sống, hai là mời người chết tránh đường. Nếu ngọn nến trong đèn lồng bị gió thổi tắt, thì là có quỷ chặn đường muốn uống rượu cưới, nhất định phải đốt "tiền mua đường" ngay tại chỗ.
Đội ngũ trên đường ngừng vài lần, trưởng thôn lo sợ bất an: "Đại sư, chuyện này..."
A Bảo một bên đỡ Thương Lộ Lộ, một bên nói: "Tối nay gió lớn." Bóng một con quỷ cũng không có, chỉ có gió thổi.
Vợ ông còn ở trong túi của tôi. A Bảo trợn tròn mắt nói nói dối: "Chưa thấy tới."
Trưởng thôn nửa tin nửa ngờ.
A Bảo nói: "Quách Uyển Giang đã chết rất nhiều năm rồi đúng không trưởng thôn? Sao tự dưng lại tìm đối tượng cho ông ta?"
Trưởng thôn lưu loát nói: "Khâu Mẫn bỗng dưng chết ở Quách Trang, hơn nửa là do Quách lão gia muốn giữ người lại. Quách lão gia có ân tình với thôn chúng tôi, hiếm khi ông ấy có tâm nguyện, chúng tôi nhất định phải thành toàn cho ông ấy."
A Bảo dừng bước: "Khâu Mẫn chết ở Quách Trang? Chuyện khi nào?"
Trưởng thôn cảnh giác mà nhìn hắn: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
A Bảo lừa dối: "Quỷ hồn sẽ sinh ra lòng bài xích với nơi mình đã chết, ông nói sớm, tôi cũng có thể bố trí pháp trận xoa dịu, để cho cô ấy tâm không sinh lòng oán hận, tới cổng Quách Trang lại không chịu vào thì mệt."
Thế mà nhớ rõ ràng như vậy ư?
A Bảo nói: "Cô ấy ra đi như thế nào?"
Trưởng thôn liếm liếm môi khô khốc: "Sống sờ sờ bị doạ chết."
A Bảo hỏi: "Khám nghiệm thi thể chưa?"
Mặt trưởng thôn tức khắc trầm xuống: "Sao phải khám nghiệm thi thể? Nguyên nhân chết rành mạch, chúng tôi đã xem qua, đã biết đến, không cần phải khám nghiệm thi thể." Nói xong, bước chân nhanh hơn, vượt qua vài người, đi phía trước.
Đây là việc Tổ sư gia tự tiếp nhận.
Dựa vào lòng tín nhiệm cùng ngưỡng mộ người yêu vô điều kiện, A Bảo chưa bao giờ nghĩ bên trong có vấn đề gì. Hiện giờ xem ra, mình vẫn còn quá "non". Người yêu chỉ là quan hệ, giám khảo mới là chức vị chính của vị kia.
Không thể coi thường nhiệm vụ của Tổ sư gia đưa ra! Nhiệm vụ lần này căn bản là một bài thi chứa đầy cạm bẫy.
Cậu lôi kéo Thương Lộ Lộ, lặng yên đi ra khỏi đội ngũ, trốn đằng sau một cái cây, lấy ra người giấy chuẩn bị chiêu hồn.
Thương Lộ Lộ mềm oặt mà ôm cây: "Từ từ đã, em muốn nôn."
A Bảo dùng chân chống sau lưng cho cô, thấp giọng niệm chú.
Người giấy nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên không chiêu hồn được.
Thương Lộ Lộ vỗ vỗ chân cậu: "Em ổn rồi."
Cô nỗ lực mở đôi mắt kèm nhèm như đang lạc trong sương mù ra tìm chút tỉnh táo, ngó quanh để xác định mình đang ở đâu.
A Bảo thu chân, nâng cô dậy lần nữa.
Hoá ra hầu hạ người khác mệt đến thế. Sớm biết vậy, năm đó cậu nhất định sẽ dùng một phòng đầy ứ "bùa Hữu vị" giữ Tứ Hỉ lại không cho đi ăn bát khác, thời buổi bây giờ muốn tìm quỷ có đầy đủ trình độ nghiệp vụ làm quản gia thật không dễ dàng!
Nhất định phải đăng thông tin tuyển dụng quỷ sử mới được.
Thôn Thường Nhạc khắp nơi chỗ nào cũng lộ ra cổ quái, cậu không thể bỏ lại Thương Lộ Lộ, chỉ có thể một đường vác cô đến nhà cô dâu.
Người ra tiếp đãi vẫn là cậu của cô dâu như trước. Tay ông ôm bài vị và ảnh chụp của Khâu Mẫn, đưa cho A Bảo.
A Bảo cúi đầu xem ảnh chụp.
Trông khoảng tầm hai mươi tuổi, bộ dạng ngây thơ thanh tú, nhưng ánh mắt kiên định, hẳn là một người có tính tình ngoài mềm trong cứng.
Cậu đem bài vị và ảnh chụp lên kiệu hoa.
Bên cạnh có người hô: "Khóc gả."
Cậu họ nghiêm trang cúi đầu, miệng há to phát ra tiếng gào khóc thật lớn. Bạn bè và họ hàng nhà gái đều "hợp với tình hình" mà "khóc" to.
Khung cảnh cảm động lòng người.
Kiệu hoa vừa quay đầu, tiếng khóc như bị ấn nút tắt tiếng, nháy mắt lặng im, ngay sau đó, tiếng kèn bầu vang lên, đội ngũ đón dâu tiếp tục theo con đường hẹp quanh co quay về Quách Trang trong bóng đêm.
A Bảo một lần nữa mời "cô dâu" đi ra theo nhóm người trưởng thôn, đi từng bước đến phòng mới đã được chuẩn bị sẵn.
Cậu không biết Quách Trang rộng đến mức nào, nhưng nhìn kết cấu tường bao quanh bên ngoài, chắc là không dưới năm căn nhà, tuy vậy trưởng thôn đi đến nhà chính liền dừng.
Ở giữa nhà chính để một bộ bàn tứ phương cũ kỹ màu đỏ, trên đặt linh vị và ảnh chụp của Quách Uyển Giang, phía trước bày một đống các loại đồ cúng, gà vịt thịt cá, hoa tươi, trái cây đầy đủ, rõ ràng là đã chuẩn bị không ít công sức.
Ánh mắt A Bảo dừng lại ở trên tấm ảnh đen trắng. Đây là một bức ảnh cổ, góc còn bị ố vàng, tróc hết màu, nhưng đôi mắt của người trong ảnh phảng phất như xuyên qua cả thời gian, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Khi còn sống hẳn là một người rất quyết đoán.
Cậu đột nhiên tò mò. Nếu Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn dưới suối vàng biết được cuộc hôn nhân này thì sẽ có phản ứng gì?
Hẳn sẽ là cười cho qua chuyện nhỉ.
Quách Uyển Giang qua đời sau trăm năm, hơn nửa là đã đầu thai chuyển thế, một người trong cuộc khác là Khâu Mẫn không gọi được hồn, cũng không có mặt ở đây, căn bản không thể làm đám cưới minh hôn thật, buổi hôn lễ này chỉ là người sống tự diễn trò hề tự xem mà thôi.
Trong tiếng chúc phúc "Yên ấm hạnh phúc", "Mãi mãi bên nhau" linh tinh các thứ của người dân, A Bảo đưa bài vị và ảnh của Khâu Mẫn lên đặt cạnh bài vị và ảnh của Quách Uyển Giang, đang định bỏ ra thì bài vị và ảnh của Khâu Mẫn bỗng "cạch" một tiếng, đổ xuống bàn.
Nhà chính lập tức yên tĩnh như chết lặng.
A Bảo chậm rãi quay người, nhìn ảnh và bài vị của cô dâu ngã sấp trên mặt bàn như đang dập đầu nhận sai, lại liếc mắt nhìn sang "chú rể" vẫn đứng "thẳng" bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
"Đại sư, chuyện gì thế này? Có phải cô dâu không hài lòng đối với hôn sự này không?" Có người run rẩy hỏi.
Trưởng thôn lập tức nói: "Nói bậy! Đại sư bảo hợp bát tự, sao lại không hài lòng?"
A Bảo: "..." Bát tự là Bán Cát thôi, nói đơn giản, chuyện gì cũng có khả năng.
Cậu đi đến cạnh bàn, vừa mới đặt lại ảnh chụp với bài vị, tay cứng lại luôn. Bài vị vừa rồi nhìn còn mới tinh, ngăn nắp mà giờ đã nứt đôi ra, chia hai chữ "Khâu Mẫn" thành hai nửa. Ảnh chụp khuôn mặt cũng trở nên mờ mờ, như thể lúc chụp ảnh đã quên điều chỉnh tiêu cự.
"Có quỷ!"
Tiếng kêu này như tín hiệu nút "phát" trên điều khiển ti vi, khung cảnh yên tĩnh trở thành hỗn loạn. Người dân cất bước chạy ra ngoài, trưởng thôn ban đầu còn muốn duy trì trật tự, nhìn thấy các đồng đội chạy hết chẳng còn một ai, cũng sợ hãi chạy theo bọn họ ra ngoài.
A Bảo đứng ở trong nhà chính trống trơn không bóng người, cảm thấy sự việc thật kì lạ, mà việc kì lạ nhất là —
Thương Lộ Lộ đâu?!
A Bảo chạy ra ngoài Quách Trang, đuổi theo trưởng thôn, bảo ông ta triệu tập mọi người, kiểm kê nhân số, mình thì tìm một vòng ở xung quanh, trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng Thương Lộ Lộ. Trưởng thôn bên kia vừa làm xong nhiệm vụ kiểm kê nhân sự cũng nói là không thấy cô.
"Đại sư, cậu đã nhận tiền, hôn lễ tốt đẹp bị phá thành cái dạng này, cậu không được mặc kệ!" Ra khỏi Quách Trang, trưởng thôn tự tin trở lại, "Hơn nữa từ khi cậu đến đây, trong thôn ra xảy ra bao nhiêu chuyện, cậu..."
A Bảo nói: "Tại sao trong thôn xảy ra chuyện, trong lòng trưởng thôn chắc phải hiểu rõ nhất nhỉ?"
Trưởng thôn miệng há to: "Cậu có ý gì? Tôi hiểu được gì chứ, bố và vợ tôi mất rồi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"
A Bảo trong lòng nghĩ tới Thương Lộ Lộ, sợ ông ta quấy nhiễu là hỏng mất, qua loa có lệ đuổi người đi. Xoay người muốn quay lại Quách Trang, khóe mắt thoáng liếc qua chủ quán Quách Trang Lão Tửu đang thu dọn quầy hàng chuẩn bị về nhà, đổi ý, bước qua đó.
Chủ quán ngẩng đầu thấy cậu, nhiệt tình tiếp đón: "Rượu uống có ngon không? Bây giờ tôi phải đóng cửa rồi, ngày mai đến sớm nhé!"
A Bảo lấy bật lửa, bùng lên một ngọn lửa nhỏ, năm ngón tay đùa nghịch trên lửa.
Ánh lửa bập bùng soi rọi khuôn mặt A Bảo, còn kỳ dị hơn so với Minh Hỏa.
Chủ quán trợn mắt há hốc mồm.
A Bảo nói: "Tôi muốn biết bí mật của rượu hoa đào."
Chủ quán thay đổi sắc mặt: "Rượu hoa đào làm gì có bí mật? Chỉ là hoa đào ủ thành rượu thôi mà."
A Bảo đi vào trong quán, nhấc lên một vò rượu hoa đào đang cất trên xe đẩy: "Uống vào có thể gặp quỷ?"
Chủ quán cười làm lành: "Đấy còn không phải mánh quảng cáo sao?"
"Là rượu có vấn đề, hay là hoa đào... có vấn đề?"
Sắc mặt chủ quán biến đổi.
A Bảo cũng mới nghĩ đến.
Hàng năm thời điểm hoa đào ở trong Quách Trang nở rộ, trời sẽ có hiện tượng dị thường;
Uống rượu hoa đào vào là có thể nhìn thấy quỷ;
Quỷ quậy phá Quách Trang;
Thương Lộ Lộ mất tích ở Quách Trang.
Xâu chuỗi mỗi sự kiện lại với nhau, sẽ từ từ vẽ ra được một vòng tròn.
Dưới cái nhìn chòng chọc của, chủ quán bại trận đành phải nói ra: "Tôi chỉ buôn bán nhỏ, cậu phải bảo mật đấy. Tôi thật sự không biết rượu nhà tôi có bí mật gì, là được gia truyền. Bố tôi nói, trước kia có hai người uống rượu xong thì nhìn được quỷ ở Quách Trang, thế là tôi lấy cớ làm quảng cáo."
"Bác lấy hoa đào ở đâu?" A Bảo hỏi.
"... Quách Trang."
A Bảo tìm trong Quách Trang một đêm, phía trước phía sau, bên trong bên
ngoài, xới từng thớ đất trong vườn đào, còn dùng các loại chú sưu hồn, thuật truy tung nhưng vẫn không tìm được Thương Lộ Lộ.
Đến khi hừng đông, Lê Kỳ đến đây: "Chưa tìm được người hả?"
A Bảo ngồi dưới gốc cây đào trầm tư.
Lê Kỳ nói: "Nếu không có tin tức nào thì chúng ta đi báo cảnh sát đi."
A Bảo đột nhiên đứng lên, vội vã chạy đi.
Lê Kỳ sợ cậu làm chuyện ngu ngốc, điên cuồng đuổi theo.
A Bảo chạy đến nhà chính, ôm bài vị với ảnh của cả Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn vào trong tay, sau đó cười lạnh với khoảng không: "Một tay giao người, một tay giao hàng."
Lê Kỳ: "..." Tình hình phát triển thế này, có chút đáng sợ.