Mặc Cửu Diệp còn nằm trên giường, nàng lựa chọn ngủ dưới đất.
Mặc Cửu Diệp thấy thế, vộ vàng xoay người xuống giường.
"Nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất."
"Trên mặt đất lạnh, cơ thể chàng còn có vết thương, ta ngủ trên mặt đất không sao cả"
"Không, nàng ngủ trên giường."
Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp kiên trì, lại không đành lòng để cho người bệnh nằm ngủ trên mặt đất, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Không thì cả hai chúng ta đều ngủ trên giường, ở giữa cách ra một chút là được."
"Được, nàng ngủ bên trong, ta ở bên ngoài, đảm bảo không chạm vào nàng."
Mặc Cửu Diệp có chút đỏ mặt, nhưng đối diện với thê tử của mình, hắn không thể thẹn thùng cả đời được.
Động tác Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn, bò vào tận cùng phía trong giường, giữa hai người cách ra một khoảng không gian rất lớn.
Mấy hôm nay Hách Tri Nhiễm thực sự rất vất vả, nhanh chóng ngủ mất.
Nhưng, cô ngủ không sâu giấc. Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác như ván giường lay động một chút.
Cô hơi nheo mắt nhìn xem, chỉ thấy Mặc Cửu Diệp đứng dậy, sửa sang quần áo của mình, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nếu như Mặc Cửu Diệp không có động tác thay đổi quần áo, Hách Tri Nhiễm chỉ cho rằng hắn đi vệ sinh.
Nhưng đi vệ sinh cần thiết phải thay quần áo à?
Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm có thể chắc chắn Mặc Cửu Diệp nhất định đi làm chuyện gì đó. Xuất phát từ lòng tò mò, cô cũng đứng dậy theo ra ngoài.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp ra khỏi cửa, quan sát xung quanh một chút rồi vận khinh công nhảy lên, hướng về phía hậu viện chạy tới.
Hách Tri Nhiễm không có khinh công, nhìn thấy thân ảnh của Mặc Cửu Diệp lóe lên rồi biến mất khỏi tầm mắt chính mình, chỉ đành chấp nhận quay trở lại phòng.
Khoảng thời gian một nén hương, Mặc Cửu Diệp đã trở lại, hắn nhẹ nhàng nằm ở mép giường.
Hắn chỉ cần cảm nhận cách hít thở của Hách Tri Nhiễm là có thể xác định giờ phút này nàng cũng chưa ngủ.
"Ta vừa mới đi xả giận cho nàng."
"Đừng nói với ta là chàng đi thu thập huynh đệ nhà họ Hà?”
Hách Tri Nhiễm khiếp sợ ngay lập tức.
Người nam nhân này đúng thật là... Quả thật có chút bênh vực người mình.
Nàng đã sửa trị huynh đệ nhà họ Hà, hắn còn muốn đi trả thù...
"Dám bắt nạt người của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ được sống tốt."
Hách Tri Nhiễm có chút tò mò, Mặc Cửu Diệp khiến mình hết giận như thế nào.
"Chàng sửa trị bọn họ như thế nào?"
Mặc Cửu Diệp úp mở: "Sáng mai nàng sẽ biết, chỉ tiếc, ta ở chỗ nhà họ Lý không nhìn thấy Lý Nhu Nhi, hôm nay coi như nàng ta may mắn."
"Chàng còn đánh cả nữ nhân à?" Hách Tri Nhiễm nghe thấy tên của Lý Nhu Nhị, lập tức thấy hứng thú.
"Đây cũng là lần đầu tiên ta có ý nghĩ động thủ với nữ nhân."
Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp nói năng hùng hồn lý lẽ, cũng hiểu rằng hắn bất đắc dĩ, vì vậy không định tiếp tục trêu chọc hắn. "Lúc ta đến phòng bếp, thấy được Lý Nhu Nhi đang lêu lổng với một nha dịch."
Nói đến loại chuyện phiếm này, Mặc Cửu Diệp cũng không am hiểu, nên hắn không đáp lại bất cứ lời nào.
Hách Tri Nhiễm thấy hắn không mở miệng, đành nhắm mắt tiếp tục cơn buồn ngủ.
Có lẽ là vì có Mặc Cửu Diệp ở bên cạnh, thành ra sự cảnh giác của Hách Tri Nhiễm được thả lỏng hơn nhiều.
Một đêm này nàng ngủ cực kì ngon giấc, và thức dậy thật sớm.
Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Triệu thị đứng chờ ở bên ngoài.
Triệu thị nhìn xung quanh một lượt, rồi kéo Hách Tri Nhiễm tới góc khuất.
"Thẩm thẩm, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hách Tri Nhiễm biết có thể Triệu thị muốn nói với nàng về ai đó, khi nói chuyện đè ép âm thanh xuống cực nhỏ.