Mặc lão phu nhân biết trong nhà có bò sữa, nhưng chưa từng nghe nói những con bò kia đã bắt đầu có sữa.
Bò sữa xác thực vẫn chưa có sữa, nhưng đối với Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp, tạo một con bò sữa có sữa không hề khó, trong không gian có rất nhiều.
"Nương, sáng nay ta phát hiện có một con bò sữa đã tiết sữa, hơn nữa chất lượng sữa vô cùng tốt, Nhiễm Nhiễm từng học một phương pháp, có thể điều hòa sữa tươi mềm hơn, hết sức thích hợp cho hài nhi mới sinh sử dụng."
Bây giờ Mặc Cửu Diệp nói lung tung là há mồm bèn thành lời, hơn nữa cũng không hề nhìn ra được có gì không thích hợp.
Hắn nói như vậy cũng là vì tức phụ từng nói cho hắn biết sự khác biệt của sữa bò tươi và lợi ích của sữa bột.
Hắn chính là kết hợp những thứ này giảng giải cho mẫu thân.
Mục đích chủ yếu của hắn chính là để hai vị mẫu thân rời khỏi nơi này, hắn và tức phụ dẫn theo oa nhi vào không gian để ăn bữa cơm đầu tiên đặt chân tới thế giới này.
Hách Tri Nhiễm sợ lời nói của Mặc Cửu Diệp không có sức thuyết phục, phụ họa nói: "Nương, hai người cứ yên lòng đi, con vất vả như vậy mới sinh được bọn họ, nhưng không nỡ để bọn họ đói bụng."
"Nếu như vậy, nương ở lại giúp các con cho hài tử ăn." Hách phu nhân không muốn đi.
Nữ nhi mới sinh xong, sức khỏe còn suy yếu như thế kia, trông nữ tế lại hơi vụng về tay chân, bà ấy không ở lại giúp đỡ đúng là không yên lòng.
Lúc này, dường như Mặc lão phu nhân đã nhận ra điều gì đó.
Nàng tiến lên giữ chặt Hách phu nhân.
"Thông gia mẫu, hài tử là của bọn họ, nếu bọn họ không muốn mời nãi nương muốn nuôi bằng sữa bò, sự việc này cứ giao cho bọn họ tự đi làm." Không cho giải thích, Mặc lão phu nhân đã kéo Hách phu nhân đi tới cửa, và trở tay đóng cửa lại.
Hách phu nhân tỏ vẻ mặt khó hiểu, nhưng tổ mẫu của hài tử đều đã kéo bà ấy đi ra ngoài, quay về cũng không hay.
Sau khi hai vị lão nhân gia rời khỏi, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không lập tức tiến vào không gian.
Dù sao bọn họ vẫn không thể xác định liệu hai người này có quay lại hay không.
Không biết có phải vì hai nhóc ở bên cạnh phụ mẫu của mình hay không, cũng không làm ầm ï nữa.
Khóe mắt của Minh Châu còn xen lẫn một ít nước mắt, đã ngủ thiếp đi trong lòng Hách Tri Nhiễm.
Nếu hài tử không gào khóc, Hách Tri Nhiễm cũng không gấp rút tiến vào không gian.
Nàng và Mặc Cửu Diệp ngồi song song nhau, lần đầu tiên hai phu thê quan sát kỹ càng cặp nhi nữ của mình.
Hai người càng xem càng thích, mặc cho người nào đều thích như thế kia.
Mặc Cửu Diệp từ đáy lòng nói một câu: "Nhiễm Nhiễm, đa tạ nàng."
Câu đa tạ này, Hách Tri Nhiễm không nói người một nhà không cần khách sáo như trước.
Vì không ai hiểu rõ hơn nàng, thuận lợi hạ sinh một đôi nhi nữ, nàng đã phải chịu giày vò như thế nào.
Đặc biệt là khi đại ca xoay chuyển vị trí thai nhi giúp mình, có thể nói cảm giác đó là sống không bằng chết.
Nhưng nhìn một đôi nhi nữ dáng điệu thơ ngây khả ái đang ngủ say, nàng cảm thấy mọi thứ này đều đáng giá. Mặc Cửu Diệp nghe tiếng động bên ngoài, biết hai vị mẫu thân đã đi xa, một nhà bốn người mới lách mình tiến vào không gian.
Lúc này đang là mùa hè nóng bức, Hách Tri Nhiễm lại mới sinh con ở cữ, cửa sổ phòng đóng kín không kẽ hở, đối lập rõ ràng với nhiệt độ thích hợp trong không gian.
Dường như hai tiểu oa nhỉ ngủ say cảm nhận được nhiệt độ khác nhau, lần lượt tỉnh lại.