Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1075



Mặc Cửu Diệp rất hài lòng với hiệu quả luyện tập của mọi người, tiếp theo chính là dạy bọn họ sử dụng bom.

Bom vốn được cất giữ trên núi, lấy về cũng tiện.

Gần đây mấy huynh đệ Mặc gia tranh thủ đẩy nhanh tốc độ, tuy số lượng làm ra có mấy ngàn quả, nhưng thứ này quá mức quý báu ở trong mắt bọn họ, khi những binh lính kia học tập cũng không thể tùy ý sử dụng giống như nỏ b.ắ.n liên hoàn.

Mặc dù như vậy, Mặc Cửu Diệp vẫn quyết định lấy năm mươi quả b.o.m ra cho mọi người học tập.

Phương pháp sử dụng b.o.m đơn giản hơn, chỉ cần ngắm chuẩn mục tiêu, sau đó châm lửa dây dẫn ném ra ngoài là được.

Các binh sĩ vừa nhìn thao tác này bèn biết.

Thời gian huấn luyện trên núi ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua sáu ngày.

Mặc Cửu Diệp cũng nói rõ tình hình cụ thể với các binh sĩ, cần bọn họ mai phục ở vị trí mà hắn đã ngắm ngoài Doãn thành từ trước.

Đêm hôm đó, Mặc Cửu Diệp đích thân thu xếp, giữ lại một trăm binh sĩ trong nhà, do Tam ca dẫn đội, toàn bộ ẩn núp xung quanh Mặc gia chuẩn bị cho bất cứ tình hình nào.

Những huynh đệ khác của Mặc gia dẫn theo mọi người chạy tới ngoại ô Doãn thành mai phục.

Địa điểm mai phục là do mấy huynh đệ Mặc gia chọn chung, nơi này là thông đạo duy nhất từ kinh thành đi tới Doãn thành.

Hai bên thông đạo núi lớn nhấp nhô liên miên, vô cùng thích hợp ẩn núp, không chỉ như vậy, tầm nhìn kiểm tra thông đạo còn rất tốt.

Huynh đệ Mặc gia chia xong vài vị trí, dẫn người ẩn nấp trong bóng tối, dự tính thời gian tối đa ba ngày, người của hoàng hậu sẽ đến nơi này. Lúc Mặc Cửu Diệp đi ra, cố tình mang theo một ống nhòm mini trong không gian của tức phụ.

Ngoài ra, hắn còn xách theo Tiểu Bạch bên người.

Bởi hắn phát hiện Tiểu Bạch thật sự có thể nghe hiểu lời của hắn, lúc này, Tiểu Bạch tuyệt đối có thể phát huy công dụng lớn.

Mai phục xong, Mặc Cửu Diệp gọi Tiểu Bạch tới.

"Tiểu Bạch, ngươi bay về phía kinh thành, quanh quẩn trong phạm vi trăm dặm, nếu gặp phải người đáng nghi thì nhanh chóng quay về báo cho ta biết."

"Ùng ục ục..." Tiểu Bạch vỗ cánh vài cái, tỏ ý mình đã nghe hiểu, lập tức bay lên thật cao, bay về phía kinh thành.

Mai phục hết ba ngày, cũng không có phát hiện bất kỳ người đáng nghi nào, Tiểu Bạch cũng không có đưa bất cứ tin tức nào về.

Nhị ca hơi đứng ngồi không yên, hắn ta gọi mấy huynh đệ tụ lại với nhau, trầm giọng nói: "Hôm nay cách thời gian chúng ta suy đoán đã qua một ngày, tiếp tục chờ đợi như vậy không phải cách."

"Đệ muốn thế nào?" Đại ca hỏi.

"Đệ định đến kinh thành tìm hiểu một phen." Nhị ca vừa nói vừa nhìn sang Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, không phải Nhị ca nói đệ, có phải đệ quá mức tin tưởng một con chim hay không, tuy nó có linh tính, đưa thư còn được, chuyện thăm dò tin tức lớn như vậy, đệ cũng yên lòng như thế?

Lỡ như Tiểu Bạch không hiểu những thứ này, chỉ là bay ra ngoài chơi vài ngày, chúng ta canh giữ ở chỗ này không cách nào nhận được tin tức kẻ địch đến đây sớm hơn, một khi những người đó đột ngột xuất hiện g.i.ế.c chúng ta một cách trở tay không kịp, có thể mất nhiều hơn được."

Mặc dù ngày thường Nhị ca hơi lỗ mãng, nhưng các huynh đệ đều cảm thấy lời nói hôm nay của hắn ta có lý có căn cứ. Giao nhiệm vụ dò la tin tức cho một con chim, nghĩ như thế nào cũng không đáng tin cậy.

Lúc này trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng không nắm chắc lắm, hắn hiểu Tiểu Bạch có linh tính, nhưng nó rời khỏi hết ba ngày, lại không hề có tin tức.