Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1092



Nhưng tôn nhi bảo bối của bà bẩm sinh kiên cường, từ khi sinh ra tới nay, số lần từng khóc đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mặc dù nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, đó cũng là do Minh Châu phát ra, Trụ Nhi không vui vẻ cùng lắm cũng giống như dáng vẻ này, cau mày lại.

Hách phu nhân chưa từng trải qua những nỗi đau đớn thấu xương như Mặc lão phu nhân, cũng không nghĩ tới ý nghĩ đó của bà.

"Trụ Nhi chúng ta chính là kiên cường, giống người Mặc gia, nhỏ như vậy bèn sẽ không dễ dàng rơi nước mắt."

Hai lão thái thái ở đây nói Trụ Nhi, thấy các khách khứa lại đây, Hách phu nhân để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trụ Nhi ra bên ngoài cho mọi người xem.

Sau khi nhìn thấy Trụ Nhi, lập tức có dân làng khen ngợi: "Chao ôi... Đây vẫn là lần đầu tiên ta trông thấy tiểu oa nhi trắng nõn mập mạp như vậy. "

"Đúng vậy, nhìn mặt mày của hài nhi này, nhìn thế nào cũng hết sức xinh đẹp."

Tuy giọng điệu của bọn họ hơi khoa trương, nhưng cũng thật sự như thế.

Khoan không nói đến dung mạo của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều được xưng là long phượng trong mọi người, loại gien di truyền chất lượng tốt này chính là người khác không có.

Chỉ riêng những đồ ăn Hách Tri Nhiễm bổ sung trong thời gian mang thai, đều là thời đại này không có đâu, những dân làng đó ngày thường sống khổ cực, thậm chí lúc mang thai đều không ăn đủ no, lại càng không cần phải nói đồ bổ gì.

Các dân làng thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hài tử xinh đẹp như thế, đều cảm thấy là ông trời ban ơn cho Mặc gia.

Lúc này, Hách Tri Nhiễm mới ở cữ xong được các tẩu tẩu nhà mình vây quanh.

Đừng nói các dân làng nghĩ như vậy, kể cả người một nhà Mặc gia cũng cho là như vậy. Đại tẩu cưng chiều nhìn Trụ Nhi đang nằm trong lòng Hách phu nhân, dịu giọng nói: "Trụ Nhi và Minh Châu của chúng ta đều đã đầy tháng, vẫn chưa đặt đại danh, hai bảo bối này chính là ông trời ban ơn cho Mặc gia ta, cho dù đại danh này như thế nào cũng không thể quá cẩu thả."

"Đúng vậy, Trụ Nhi và Minh Châu nhà chúng ta nhất định phải đặt một cái tên có ý nghĩa." Nhị tẩu cũng phụ họa.

Nói đến đặt tên cho hài tử, tất cả mọi người nhìn sang người làm mẫu thân là Hách Tri Nhiễm.

Mặc lão phu nhân nói: "Nhiễm Nhiễm, lúc Trụ Nhi và Minh Châu sinh ra, cha con đã nói, họ tên của hài tử do con và Cửu Diệp đặt.

Mấy hôm trước ta có hỏi Cửu Diệp, Cửu Diệp nói nghe lời con, chi bằng bây giờ con hãy đặt tên cho tôn tử và tôn nữ bảo bối của ta đi?"

"Đúng thế, Cửu đệ muội, muội là người có kiến thức nhất trong đám trục lí chúng ta, tên được đặt nhất định nghe hay." Bát tẩu đẩy nhẹ Hách Tri Nhiễm nói.

Đặt tên cho con mình, đương nhiên Hách Tri Nhiễm là không thể chối từ.

Lúc nàng ở cữ nhàm chán cũng từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng đều đã bị bản thân nàng phủ định.

Thông qua việc đặt tên cho hai đứa con, nàng thừa nhận mình là một người không giỏi đặt tên.

Hiện tại nhiều người như vậy đều đang thúc giục nàng, huống hồ hai tiểu oa nhi đã đầy tháng, không có đại danh đúng là không thể nói cho qua lắm.

Bỗng nhiên Hách Tri Nhiễm nhớ tới lời nói vừa rồi của đại tẩu, hai hài nhi chính là ông trời ban ơn cho Mặc gia.

Nếu đã như vậy, chỉ bằng dùng hai chữ ban ơn này để đặt tên cho hai hài tử.

Nàng ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Nếu mọi người đều cảm thấy Trụ Nhi và Minh Châu là ông trời ban ơn, hay là Trụ nhi cứ gọi là Thiên Tứ đi!

Còn Minh Châu, gọi là Tịnh Ân."