Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1164



Thuận Vũ Đế có thể nói ra những lời như vậy, Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm cũng chưa nghĩ tới.

Nhất là Mặc Cửu Diệp, ở trong ấn tượng của hắn, Thuận Vũ Đế vẫn luôn ngu dốt vô đạo, thích nghe những lời xàm ngôn ưa nịnh của đám tiểu nhân.

Thật không ngờ, ông ta hôm nay lại có thể nói ra như vậy, chẳng lẽ những ngày qua ông ta bị Hoàng hậu bắt nhốt ở dưới mật thất, đầu óc lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh rồi?

Nhưng những điều này cũng không có khả năng, chuyện tuyển chọn người thừa kế, trong triều sớm đã có người mang ra để thảo luận, nếu như ông ta cảm thấy nhi tử nào phù hợp, ngai vàng kia đã không phải để trống như vậy rồi.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp có chút nghi ngờ, Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy như vậy.

Ngay tại lúc trong lòng của hai người họ đang có những suy đoán, Thuận Vũ Đế lại mở miệng thêm lần nữa.

"Trẫm không ôm hi vọng gì với ba nhi tử, vốn tưởng rằng Hoàng hậu nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử từ nhỏ có thể tiến hành dạy bảo, bây giờ nhìn lại, vẫn là trẫm đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trước mắt bây giờ, đem Nam Thụy so sánh với Nam Kì, trẫm chỉ có thể đặt hi vọng lên người Nam Ki, ít nhất, hắn hắn ta so với Nam Thụy còn có khí phách hơn chút.

Trẫm hi vọng các ngươi có thể nghĩ ra cách giúp Nam Kì gặp mặt trẫm, trẫm giao cho hắn ta một ít đồ vật, có thể giúp hắn ta ngăn cơn sóng dữ."

Đối mặt với hai người xa lạ, Thuận Vũ Đế không nói hẳn ra là giao cho Nam Kì thứ đồ gì, nhưng Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm đều biết, đây cũng là lá bài tẩy cuối cùng của ông ta.

Hơn nữa từ những lời phán đoán của ông ta, bọn họ vừa rồi quả thật đánh giá cao đầu óc của Thuận Vũ Đế. Vốn tưởng rằng ông ta đã nhìn thấu bản tính của ba đứa nhi tử, bọn họ cũng không ngốc nghếch như bề ngoài, nhưng ông ta lại lựa chọn tin tưởng Hoàng hậu, để bà ta nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử.

Bất kể Thuận Vũ Đế rốt cuộc là người như nào, những điều này đều không phải điều mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm quan tâm.

"Thật ra là do ngươi không biết, ngươi có một nhi tử vô cùng có tài, chẳng qua là, người này từ lúc ra đời đã lưu lạc nhân gian, chịu biết bao khổ nạn..."

Thuận Vũ Đế kinh hãi mà chớp mắt một cái, ngay sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía hai người.

Mặc dù không thấy rõ dung mạo của bọn họ, nhưng cũng đủ để trong lòng ông ta cảm thấy bất an.

"Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai?

Có phải là người của con tiện nhân Tiết thị kia phái tới hay không? Muốn moi móc thông tin của ngọc tỷ từ miệng của trẫm?”"

Hách Tri Nhiễm khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Hừi Bọn ta không có dỗi hơi đâu mà để ý tới nơi cất ngọc tỷ của ngươi, những lời của ta vừa nói đều là sự thật.

Nếu không tin ngươi có thể đích thân đi hỏi Viên Quý phi liền biết thôi."

"Việc này có liên quan thế nào tới Viên Quý phi?" Thuận Vũ Đế càng mê mang.

"Bởi vì nhi tử này là do Viên Quý phi hạ sinh..." Hách Tri Nhiễm cũng không có kiên nhẫn mà kể chuyện cho Thuận Vũ Đế, nàng chỉ là đại khái nói tình hình của Phí Nam Vũ.

Muốn biết nhiều hơn, nàng cảm thấy phải do Viên Quý phi tự mình nói ra mới là thích hợp nhất.

Thuận Vũ Đế nghe được được đại khái liền tức giận không thôi.

"Ngu xuẩn!" Ông ta muốn hất sạch đồ đạc trên bàn xuống sàn như ông ta vẫn thường làm khi tức giận. Kết quả là động tác của ông ta không thể thực hiện được, trước mặt chỉ toàn là không khí... Thuận Vũ Đế giận đến mức ngồi ở đó n.g.ự.c không ngừng phập phồng.